Trong phòng làm việc của nhà máy thành phố, Ngô Quốc Chí đang chải tóc.
Mẹ anh ta, mẹ Ngô đang ngồi bên cạnh khâu quần áo, thỉnh thoảng dùng đầu kim gãi da đầu, sau đó lại thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn con mình.
“Mẹ nói con đó Quốc Chí, con đang làm gì thế? Mẹ nói chứ, tìm cô con gái nhà lão Tô đó cũng được. Là một người thành thật biết bao. mẹ nghe nói, mấy hôm trước nữ đồng chí còn được lên báo. Đưa nó về nhà chúng ta cũng coi như có chút thể diện. Nhưng mà gánh nặng trong nhà hơi lớn… Nhưng mà đứa em trai kia của con bé đã lấy vợ rồi, con bé là chị chắc cũng không còn gì.”
Ngô Quốc Chí khẽ nhếch môi, “Con người quá ngu ngốc.”
Ngu ngốc thật sự làm người ta chán ghét. Lại cảm thấy để cho anh ta trả tiền cơm là cho anh ta mặt mũi nhưng thật ra là làm cho anh ta mất hết mặt mũi.
Anh ta đi làm trong nhà máy, dĩ nhiên cũng có người nhắc tới chuyện này, nói anh ta mang theo nữ đồng chí nào đó đi ăn, tiếc là không mang theo tiền.
Mẹ Ngô tức giận nói, "Người ngốc cũng có điểm tốt, người như vậy sau này làm vợ mới dễ bắt bẻ.” Xã hội hiện tại không giống với ngày xưa, cái gì mà tư tưởng mới, con dâu có chút bản lĩnh đều ép mẹ chồng đến mức không ngẩng đầu lên được. Cái đối tượng kia của em trai con mẹ không vừa lòng. Sau này lấy về, không dễ bắt chẹt nó được.”
Ngô Quốc Chí tất nhiên biết đạo lý này, nếu không anh ta cũng không đi tìm loại phụ nữ có điều kiện như Tô Du. Nhưng mà Tô Du ngốc nghếch ngu ngơ, một chút hương vị đàn bà cũng không có, trên mặt toàn da bọc xương, trong nhà còn nghèo kiết xác. Nếu phải bắt anh ta sống cùng cả đời, anh ta cảm thấy bản thân mình thật sự có chút không cam lòng.
Anh ta ngày càng lớn tuổi nhưng mà muốn có thứ tốt cũng không phải là không có khả năng.
Hiện tại trong nhà máy có công nhân học việc Tôn Mẫn cũng không tệ lắm, người trẻ tuổi, chờ sau này chuyển lên làm chính thức cũng có thể nhận lương rồi.
Quan trọng là có chút khó khăn. Cô gái trẻ tuổi, sẽ không dễ dàng theo đuổi được.
Mẹ Ngô thấy anh ta không mở miệng, nhíu mày nói, "Tóm lại là con nghĩ thế nào, con từng này tuổi còn không tìm người, không lẽ muốn mẹ hầu hạ con cả đời chắc. Nhanh chút tìm một người vợ về lo chuyện gia đình, mẹ cũng muốn sống thanh nhàn qua ngày.” Bà nhìn trúng con gái nhà lão Tô là vì chăm sóc em trai em gái nhiều năm như vậy, chắc chắn là người biết phục vụ người khác.
Con dâu cả mà, không phải là người đi hầu hạ già trẻ một nhà sao?
Ngô Quốc Chí từ nhỏ đã được bà cụ một mình nuôi lớn, cũng không dám làm bà ta tức giận, vội vàng bảo đảm, "Mẹ, con chắc chắn sẽ tìm người vợ tốt về cho mẹ. Gì cũng tốt, để cho mẹ nở mày nở mặt.”
Mẹ Ngô nói, "Không hi vọng, em trai con đã cho mẹ thể diện, mẹ chỉ mong con lấy về một người phục vụ cho gia đình.”
“... Được, nếu cuối năm nay con không tìm được người thì con sẽ sang nhà lão Tô. Mẹ đừng lo lắng, cô ta rất nghe lời con, sẽ không chạy thoát được đâu. Ngoại trừ gả cho con, ai cô ta cũng không gả.”
Nói đến câu này, trong lòng Ngô Quốc Chí không khỏi cảm thấy kiêu ngạo. Anh ta cũng không phải thuộc dạng tệ, nếu thật sự là người kém cỏi, sao có thể làm cho một người phụ nữ đối với anh ta mãi không buông được?
An ủi mẹ Ngô xong xuôi, Ngô Quốc Chí liền nhanh chóng chạy đến chỗ hẹn. Anh ta phải nhanh chóng bắt người vào trong tay. Về phần Tô Du bên kia, đợi sau lễ Quốc Khánh đi làm, anh ta sẽ tìm cơ hội cùng nhau đi ăn cơm hoặc xem phim gì đó, lấy lại số tiền lần trước đã bỏ ra.
Lễ Quốc Khánh chỉ có một ngày nghỉ, Tô Du cũng không ra ngoài đi dạo, thời đại này vẫn không có cái gì đẹp. Còn không bằng ở nhà đọc sách. Cầm sách giáo khoa đọc lướt qua một lần, lại chọn mấy đề trong đống đề mà cô Từ đưa cho cô mà làm.
Tuy rằng cô cảm giác mình đã học rất vững, nhưng mà trước khi thi cô cần phải có thêm chút bảo đảm.
Nhất định phải để bản thân học tốt hơn một chút. Cho dù là chuyện đã nắm chắc cũng phải toàn lực ứng phó, chắc chắn rằng mình sẽ đạt được thành tích tốt nhất.
Chỉ có người có thành tích tốt nhất mới có thể có tiếng nói. Tương lai càng có nhiều cơ hội.
Không có cách nào khác, khởi điểm của cô quá thấp. Nếu muốn tương lai tốt hơn, nhất định phải chắc chắn rằng mỗi bước vững vàng ổn thỏa.
Nhìn thấy bộ dáng chị vừa học vừa làm, Tô Lâm cũng không nhàn rỗi, vừa làm sủi cảo vừa xem sách.