Trước kia cô bé cho rằng mình đi học ở trường học là đã cảm thấy mình tài giỏi hơn chị rất nhiều. Bây giờ chị cũng học bài, hơn nữa còn học giỏi hơn mình, cô bé nhận ra rằng mình còn kém hơn chị rất nhiều. Đúng như anh ba nói, chị đọc sách kiếm được tiền, còn cô bé đọc sách thì lỗ vốn……
Tô Lâm đôi khi nhớ lại lúc mình còn đang đi học ở trường, đều cảm thấy thật mệt mỏi. Lúc ấy cô bé so với người khác cái ăn, cái mặc, cái nhà nhưng lại không hơn được cái thành tích.
Chị cái gì cũng chưa từng so với người ta, nhưng thành tích chị lại tốt như thế.
Hiện tại cô bé bỗng hiểu ra lí do vì sao trước kia chị lại đối với cô càng ngày càng lãnh đạm thờ ơ như vậy.
Là chị quá đau lòng, chỉ hận không rèn sắt thành thép.
Lúc làm sủi cảo xong, tường cũng xây gần xong rồi. Mặt ngoài tường dùng gạch của bếp lò cũ, còn lại phía trong dùng ván gỗ, là hai anh em lấy được từ trạm thu gom phế liệu.
Tô Du nhìn cái màn che tường, thấy bên trên có khắc hoa tỉ mie còn mang theo chút mùi hương gỗ thoang thoảng, ánh mắt sững sờ nhìn thẳng, "Đại Chí, tấm ván gỗ này trước kia là khung giường hả?”
“Chị, chị thật thông minh, vừa nhìn đã biết.”
Tô Tiểu Chí tươi cười hớn hở nói, "Do em chọn đấy, mặc dù chặt đứt ở giữa nhưng mà ghép lại với nhau làm tường rất phù hợp.”
“Em cảm thấy thơm.” Tô Đại Chí nói.
Nói nhảm, đương nhiên là thơm rồi, đây chính là gỗ lim!
Mấy cái mảnh gỗ như thế này, nếu đặt ở sau này thì có thể đổi thành một ngôi nhà ở.
Bây giờ lại lưu lạc ở nơi này để chắp vá bức tường đổ nát.
Tô Du nhất thời cảm thấy được chính mình với miếng gỗ này cùng cảnh ngộ, ngọc sáng bị phủ bụi. Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ miếng gỗ, lúc này cô không có cách nào yêu thương chúng, dù sao hiện tại giá trị của chúng cũng chỉ là mấy miếng gỗ hỏng, muốn khôi phục về giá trị phải đợi thật nhiều năm về sau. Tô Du cảm thấy muốn dựa vào mấy miếng gỗ này còn không bằng dựa vào chính mình.
Nhưng mà sau này chờ tới lúc chuyển nhà, tất nhiên cô sẽ mang nó đi.
Quay đầu liền dặn dò Tô Tiểu Chí, “Tiểu Chí, mùi hương này thật thơm, quay lại đi tìm miếng gỗ có mùi hương này đem về, đóng nó trên khung giường cho chị, chị cũng có thể ngửi chút mùi hương.”
“Chị, em đi tìm nguyên liệu tốt về cho chị, miếng gỗ này đã cũ lắm rồi.”
“Không sao, chị thích sống khiêm tốn một chút.” Dùng gỗ lim làm đồ gia dụng, không chỉ sống khiêm tốn mà còn xa hoa.
Bữa trưa ăn một ít sủi cảo nóng hôi hổi, cả nhà lão Tô cảm thấy hạnh phúc như bay trên mây. Ngay cả nước canh sủi cảo cũng uống đến sạch sẽ, sau đó vuốt bụng của mình.
Tô Du cảm thán nói, “Mấy ngày hôm trước chị còn nghe nói ở mấy vùng miền nông thôn có rất nhiều anh em nông dân bị đói phải gặm cả vỏ cây. Chúng ta bây giờ còn có thể ăn sủi cảo, thật hạnh phúc.”
Mọi người liên tục gật đầu. Thực sự rất hạnh phúc.
Tô Du nói một cách hào hùng, “Tin tưởng chị, chị sẽ làm cuộc sống các em tốt đẹp hơn.”
“Chị, em tin chị. Nếu không có chị cũng sẽ không có sủi cảo.” Tô Tiểu Chí kiên quyết nói.
Đứa nhỏ này sao lại biết ăn nói như vậy!
Tô Du cảm động, “Tiểu Chí nhà chúng ta rất biết quan tâm chăm sóc người khác. Tiểu Chí, em đối xử tốt với chị, chị không có ý kiến gì. Chị tính qua một thời gian nữa sẽ giải quyết vấn đề công việc của em."
Tô Tiểu Chí kinh ngạc đứng bật dậy, "Chị.......Thật sự có thể ư ?"
"Cho dù không có khả năng, chị cũng muốn thử xem sao." Tô Du với vẻ mặt tự tin nói, "Em bình thường rất nghe lời chị nói, chị tất nhiên muốn thay em giải quyết vấn đề lớn như vậy."
Cô phải làm cho người trong nhà biết, người nào có chuyện khó khăn, rơi vào tay cô không phải là chuyện không thể. Giọng nói của cô không những lớn mà năng lực cũng lớn. Người nào thật sự thân thiết với cô, cuộc sống người đó mới ngày tốt hơn.
Có điều những người khác, kể cả Tô Tiểu Chí, đối với lời của cô lúc này cũng không để tâm. Hiện tại nhà máy tuyển công nhân số lượng có hạn. Nhà lão Tô lại không có quan hệ gì, Tiểu Chí cũng là người không có chút bản lĩnh gì, chuyện này thực có chút khó khăn.
Chẳng qua là cho chị cả chút mặt mũi nên mọi người đều im lặng không nói gì.
Chị cả khó khăn lắm mới có một lần kiêu ngạo, cho dù nghe một chút cũng không sao.