Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh ( Dịch Full)

Chương 97 - Chương 97. Thuyết Trình

Chương 97. Thuyết trình Chương 97. Thuyết trình

“Như trước đây không phải tốt hơn sao, làm việc này thật sự ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của người khác.” Có người trong công xưởng lẩm bẩm nói.

Rất nhanh lập tức bị ánh mắt chán ghét của người khác dồn vào. Tại sao lại không muốn thay đổi, không phải là em gái của cô làm việc ở văn phòng ban giám đốc sao.

Sau khi kết thúc bỏ phiếu, phiếu đồng ý chiếm nhiều nhất, chủ tịch Tôn lập tức mang những lá phiếu này đến văn phòng ban giám đốc.

“Thế nào, có vấn đề gì chúng tôi sẽ tự mình giải quyết hay là để tôi báo cáo lên thành ủy hay tỉnh ủy?”

Xưởng trưởng Cao tức giận đến đỏ mặt: “Được rồi, các ngươi thích làm gì thì làm.”

Sau khi đợi chủ tịch Tôn rời đi, xưởng trưởng Cao lập tức múa tay múa chân: “Các ngươi mỗi ngày ngồi ở văn phòng làm gì vậy, cũng không chịu động não làm việc gì có ích.”

Những người làm việc cho ông lập tức cúi gằm mặt xuống.

Văn phòng công đoàn bên cạnh truyền đến những tiếng hoan hô, khiến cả văn phòng bên này lập tức trầm mặc.

Trong văn phòng công đoàn, chủ tịch Tô bắt đầu triển khai họp, trừ những người đang làm việc, thì tất cả mọi người còn lại đều hô lên.

Tô Du cũng nhận ra các đồng chí của bộ phận mình.

Lần này, có thêm mười mấy người nữa đến công đoàn.

Bởi vì chuyện này là do Tô Du lên ý tưởng, vì vậy chủ tịch Tôn yêu cầu cô đứng dậy thuyết trình về quá trình tiến hành của ý tưởng này.

Vì vậy tất cả ánh mắt đều dồn về phía Tô Du.

Bị mọi người nhìn như vậy, Tô Du lập tức tìm lại được cảm giác làm bà chủ lúc trước, trong lòng không khỏi kích động.

Không sai, cô hy vọng mọi nơi cô đến đều tỏa sáng.

Đây là lần đầu tiên Tô Du đứng thuyết trình trước nhiều người như vậy, mọi người ở công đoàn đều rất lo lắng, sợ cô sẽ mất bình tĩnh. Kết quả là cô nói rất lưu loát, một chút căng thẳng hay lo sợ đều không hề có. Sau khi thuyết trình rành mạch liền có phong thái của người lãnh đạo.

Nghiêm Tiểu Tô lặng lẽ lau mồ hôi, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy Tô Du giỏi hơn trong tưởng tượng của mình rất nhiều.

Chủ tịch Tôn không kìm chế được mà nghĩ theo ý của Tô Du, rồi gật gù tán thành.

“Điều quan trong nhất trong kế hoạch lần này của chúng ta chính là nâng cao năng lực sản xuất, tối ưu hóa tiến tình làm việc, tiết kiệm nguyên vật liệu, vì sự phát triển phồn vinh và trường tồn lâu dài của đất nước. Bài thuyết trình của tôi đến đây kết thúc, xin cảm ơn mọi người.”

Tô Du khom lưng cúi chào tất cả mọi người.

“Bốp, bốp, bốp...”

Mọi người lập tức vỗ tay hưởng ứng.

Chủ tịch Tôn lập tức đứng dậy, tiến về phía trước, nét mặt hớn hở, vui vẻ nói: “Về kế hoạch này Tiểu Tô đã trình bày một cách chi tiết. Mọi việc sau này đều do ủy viên Hồ và ủy viên Trương trực tiếp phân công và sắp xếp. Tôi có lời này muốn nói với tất cả mọi người ở đây, đây là cơ hội chúng ta tranh giành mới có được, mọi việc nhất định phải được làm một cách tốt nhất, nếu không sau này người của công đoàn chúng ta sẽ không ngóc đầu lên nổi. Mọi người có tự tin không?”

“Có.” Mười mấy người đồng thanh hét lên.

Tiếng hô khiến cho văn phòng ban giám đốc bên cạnh giật mình.

Cán bộ Điền dùng giọng nói ganh ghét thốt lên: “Có làm quá không vậy, cũng chỉ là làm một chuyện nhỏ nhặt, cần phải làm loạn đến như vậy không chứ?’

Cán bộ Cao uống ngụm trà, cười nói: “Không phải cô có quan hệ rất tốt với đồng chí Tô Du bên đó sao, tìm cơ hội mà đi nghe ngóng một chút. Không chừng lại trở thành nội gián của chúng ta. Sau này bọn họ có bất cứ động tĩnh gì, chúng ta liền có thể kịp thời ứng phó.”

“...” Cô ta với Tô Du một chút quan hệ cũng không hề có.

Nhưng mà ngược lại có thể tìm kím một tên đần nào đó để nghe ngóng, dù gì cũng chỉ là một Tô Du, cô ta không hề sợ.

Ở bên này, ủy viên Hồ cũng đang khen ngợi Tô Du.

“Biểu hiện lúc nãy của cô quả thật không tệ, vượt qua tưởng tượng của tôi, vậy mà tôi còn lo sợ lần đầu diễn thuyết nên cô sẽ căng thẳng.”

Tô Du cười nói: “Chủ nhiệm Hồ, tôi xem tất cả mọi người như anh em ruột thị của mình, tôi nói với anh chị em mình suy nghĩ của mình thì làm sao sợ chứ?”

Ủy viên Hồ ngơ ngác, sau đó vỗ nhẹ vào vai của Tô Du nói: “Suy nghĩ này của cô thật hay, xem ra cô đúng là một thành viên nòng cốt của công đoàn chúng ta. Tô Du, xem ra trước đây chúng tôi đã mai một cô.”

Sau đó liền sắp xếp, phân chia công việc cho tất cả mọi người. Mặc dù Tô Du không phải là lãnh đạo nhưng chính vì kế hoạch này do cô tạo ra, hơn nữa cô đã thực hiện liên tiếp hai hạng mục, hiệu quả vô cùng tốt. Vì vậy bây giờ ủy viên Hồ rất tin tưởng vào năng lực làm việc của cô, đến lúc phân chia công việc, trực tiếp giao lại quyền hành cho cô.

Bình Luận (0)
Comment