Nếu tiếp tục như vậy, Tô Du sẽ trở thành người tổ chức, sắp xếp và phân công việc làm cho người khác. Cô liền có chức trách của người lãnh đạo.
Mà việc này chính là việc làm mà cô yêu thích, chỉ cần là những việc không bắt cô phải động tay, cô sẽ thích.
“Chuyện này quan trọng cần phải liên hệ với bộ phận sản xuất, bình thường Tiểu Phương tiếp xúc với họ nhiều nhất, vậy tôi có thể nhờ Tiểu Phương liên hệ với họ không. Cô ấy có quan hệ rộng hơn tôi.”
Nghe những lời Tô Du nói, ủy viên Trương lập tức cười nói: “Đương nhiên có thể.”
Ủy viên Hồ cũng không có ý kiến gì, bản thân là một người viết thông báo, ôm đồm nhiều thứ cùng lúc quá thật sự không hay. Hơn nữa người đứng đầu ở đây là bà ta, phân chia mọi chuyện cho mọi người cũng làm là điều đương nhiên.
Nghiêm Tiểu Phương vui vẻ nhoẻn miệng cười, gương mặt trái xoan vì vui mừng mà đỏ ửng lên.
Đợi mọi người đã bắt tay vào làm việc, cô lén lút kéo tay Tô Du: “Tô Du, cảm ơn chị nhé.” Nếu như Tô Du không nói, có lẽ cô đã phải làm những công việc linh tinh như những người khác.
“Cảm ơn gì chứ, chẵng phải đã hứa với cô, chúng ta sẽ cùng nhau làm việc mà. Con người của tôi nói lời luôn giữ lời.” Tô Du cười nói.
Nghiêm Tiểu Phương đối xử với cô rất tốt, về tình về lí cô cũng nên báo đáp lại Nghiêm Tiểu Phương. Công việc thu thập tài liệu trước đây đều phải làm việc với những người công nhân đã nghỉ hưu, không có lợi ích gì, lần này có thể tiếp xúc với bộ phận lãnh đạo cấp trung, sẽ rất có lợi cho sự phát triển về sau. Cô cũng rất vui mà đào tạo Nghiêm Tiểu Phương,
Nghiêm Tiểu Phương vô cùng cảm động, cảm thấy con người của Tô Du thật sự rất đáng tin: “Chị, chị Tô Du, sau này em có thể gọi là chị Tô Du được không? Em thật sự mong muốn có được người chị như chị.”
Tô Du mỉm cười: “Đương nhiên là có thể rồi.”
Cô gái này cuối cũng cũng đã công nhận năng lực của Tô Du, chứ không phải xem cô như người ngang hàng.
Bởi vì là lần đầu tiên tổ chức hoạt động này, cả công đoàn đều náo nhiệt.
Khắp nơi đều nhìn thấy bóng dáng người của công đoàn làm việc.
“Chị… cán bộ Tô, đội bốc xếp hàng hóa của chúng em cũng tham gia sao?” Tô Tiểu Chí hiếu kì nói.
Đội trưởng đội bốc xếp cũng vô cùng kinh ngạc. Đội bốc xếp của họ đều là những người quê mùa, toàn bị người khác xem thường.
Tô Du đáp: “Đương nhiên rồi. Đội bốc xếp cũng là đội quân chủ lực của công xưởng. Nếu như không có họ thì những sản phẩm sản xuất ra không thể được vận chuyển đi. Nâng cao năng lực, hiệu quả làm việc của mọi người cũng là điều cần thiết.”
Nghe thấy những lời nói khẳng định vị trí của đội bốc xếp, đội trưởng và những người công nhân bốc xếp khác vô cùng cảm động.
Đội trưởng nói: “Được, nhân viên Tô, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc. Những người của đội bốc xếp chúng tôi không có tài cán gì, chỉ có sức mạnh là nhất thôi.”
Tô Tiểu Chí cũng vô cùng vui vẻ, cuối tháng này cậu sẽ chính thức được thăng chức, đến lúc đó cũng có thể tham gia tăng lương.
Vào buổi chiều lúc tan tầm, cả công xưởng đều bàn tán sôi nổi chuyện này.
Các tổ trưởng và chủ nhiệm của công xưởng thấy rằng, thái độ làm việc của những người công nhân quả nhiên có cải thiện đáng kể.
Lúc trước còn nói chuyện trong lúc làm việc, nhưng bây giờ đã bắt đầu tập tuyện tốc độ tay sao cho nhanh hơn.
Không chỉ là ở trong công xưởng, ngay cả đội bốc xếp cũng vậy, đến giờ tan ca, Tô Tiểu Chí cũng mệt đến rã người.
“Chị, em thật sự mệt đến chết rồi.”
Trên đường đi, Tô Tiểu Chí nói với Tô Du.
Tô Du đưa mắt nhìn cậu ta: “Em vẫn còn nhỏ, đừng có cố bán mạng như vậy.”
“Sao lại như vậy được, em cũng muốn được tăng lương.”
Tô Du đáp: “Đã có chị với anh hai của em, lúc này tạm thời em có thể làm việc thong thả hơn.” Những lao động chưa đủ mười tám tuổi không được bóc lột sức lao động. Cô không muốn sức lao động của trẻ vị thành niên vị bóc lột, đây chính là mục tiêu cô muốn hướng đến.
“Chị...” Tô Tiểu Chí cắn môi. Chị cả thật là tốt, chị giống hệt như cây cổ thụ che mưa che nắng cho bọn họ.
“Được rồi, được rồi, gần đây em đã rất cực khổ. Chị quyết định bắt đầu từ tháng sau, thức ăn của gia đình chúng ta sẽ được nâng cấp, giúp mọi người ăn ngon một chút.”
“Chị, tốt quá, thật sự tốt quá.” Tô Tiểu Chí vô cùng vui vẻ đáp.
Tô Đại Chí vừa định cười liền bị Tô Du liếc nhìn: “Em đừng có vui mừng vội, Tiểu Chí gần đây đã cố gắng bốc vác hàng , còn em cũng nên làm chút gì đó đi chứ. Giữ lại giúp chị một ít vải, sau này có chỗ dùng vào. Nếu làm tốt, tháng sau sẽ được ăn ba bữa sủi cảo.”
Tô Đại Chí: “...”
Tô Tiểu Chí kích động ôm chầm lấy anh hai: “Anh, vì ba bữa sủi cảo cho cả nhà, anh nhất định phải cố gắng làm.”
“....Được.”