Buổi tối cả nhà đều ăn mì, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra khắp nơi.
Ăn xong, Tô Lâm bắt đầu thu dọn chén đĩa, Tô Tiểu Chí và Tô Đại Chí vội vàng chạy vào nhà tắm tắm rửa.
Trong phòng chỉ còn lại Lưu Mai và Tô Du.
Tô Du cầm chén nước uống, nói với Lưu Mai: “Việc mà chị giao cho em đã làm xong chưa?”
Lưu Mai vội vàng chạy đến báo cáo tình hình công việc: “Chị, mấy ngày nay em tìm người nghe ngóng, bao gồm cả việc em lén lút đi thăm dò, em phát hiện tên Ngô Quốc Chí này có gian tình.”
Sắc mặt cô ta vô cùng tức giận.
Tô Du nói: “Từ từ nói, không cần vội vã.”
Gương mặt tức giận của Lưu Mai liếc nhìn quanh, rồi nói: “Chính là em phát hiện con người của Ngô Quốc Chí này, gần đây có hay tiếp xúc với một công nhân nữ, người này tên là Tôn Mẫn, bình thường vừa có vẻ tránh mặt Ngô Quốc Chí, vừa có vẻ bám theo anh ta. Hơn nữa em phát hiện ra một chuyện lớn, chính là tất cả mọi người ở công xưởng máy móc đó nói chị là một người xấu, ham ăn biếng làm, nóng tính, nói rằng Ngô Quốc Chí và chị đã chia tay. Rõ ràng là tên Ngô Quốc Chí kia dở trò bỉ ổi, sau khi anh ta gặp gỡ người tên là Tôn Mẫn đó liền nói đã chia tay với chị. Điều này rõ ràng cố ý gây tiếng xấu cho chị.”
“...”
Tô Du nuốt nước bọt, mắt khẽ nheo lại. Xem ra tên Ngô Quốc Chí này cũng rất thông minh. Nếu là như vậy, sau này cho dù thật sự không còn ở bên cạnh cô thì người mất mặt chính là cô. Dù gì cả xưởng thêu này cũng biết người yêu của Tô Du đã ở bên nhau nhiều năm, hơn nữa cô còn luôn bảo vệ anh ta, bình thường đều nói tốt về anh ta.
Tên nhóc này thật sự chơi không đẹp.
“Chị, nhất định không nên để mặt mũi lại cho tên này, theo em nên sai người đến đánh anh ta, để cho anh ta biết thế nào là lễ hội.”
“Đánh người bị thương rồi ai bồi thường tiền?”
“...”
Tô Du nhấn nhẹ tay vào đầu: “Cần phải động não, bạo lực sẽ không thể giải quyết được vấn đề. Em xem bộ dạng của em bây giờ đi, làm sao sau này chị dám giao cả nhà này lại cho em chứ.”
Lưu Mai mặt đỏ lên rồi cúi gầm mặt xuống đất.
“Chị, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Chị có một ý hay. Em đi tìm người tên Tôn Mẫn đó, rồi nói mọi chuyện với cô ta, nói rằng em chuẩn bị làm lớn chuyện này, đến lúc đó người xấu mặt chính là cô ta. Nếu như cô ta phối hợp, nhất định sẽ giữ lại thể diện cho cô ta. Chỉ cần cô ta đồng ý, lúc đó hãy chia cho cô ta một ít lợi ích gì đó.”
“Phối hợp như thế nào?”
“Em trước tiên hãy tìm cô ta để viết một lá thư tố cáo, ngày nào giờ nào ở đâu Ngô Quốc Chí theo đuổi cô ta. Còn cô ta vốn dĩ từ chối, mọi thứ đều là do Ngô Quốc Chí làm phiền đến cô ta. Sau khi viết xong, sau đó mang bức thư đó về đây cho chị.”
“Chị, ý tưởng này thật hay. Đến lúc đó chúng ta cầm được trong tay lá thư đó, để mọi người thấy được bộ mặt thật của tên khốn nạn này.”
Tô Du đưa mắt nhìn Lưu Mẫn: “Sao lại có thể đơn giản như vậy được. Sau khi có được lá thư tố cáo đó của Tôn Mẫn, em sẽ đi tìm Ngô Quốc Chí, nói rằng em vô tình biết được chuyện này, nếu như anh ta không muốn chuyện bị bại lộ, lập tức đưa tiền ra để bịt miệng em lại.”
“Phí bịt miệng sao?”
Ai ya, con người này lại không hề đơn giản.
“Sau khi em lấy được tiền thì không nói chuyện này ra, nên nhớ là lấy nhiều tiền một chút, hai mươi tệ là quá ít, ít nhất phải lấy được ba mươi tệ.”
Lưu Mai nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ: “Chị ơi, người ta sẽ đưa ra nhiều tiền như vậy sao?”
“Vậy phải xem thể diện hay công việc của anh ta cái nào quan trọng hơn?”
“Vậy đến lúc đó chị sẽ chia như thế nào, chị, không phải chị chuẩn bị cưới Ngô Quốc Chí đó sao?” Trong lòng Lưu Mai vô cùng hoài nghi. Nói thật nếu như chị và người đàn ông tên là Ngô Quốc Chí kia kết hôn, vậy sau này chẳng phải anh ta có thể sẽ quản lí căn nhà này sao? Đến lúc đó cô làm sao có thể sống được chứ?
“Sau khi lấy được tiền, em lập tức đi tìm cô gái đó, bảo cô ta đứng trước mặt tất cả mọi người nói rằng tên Ngô Quốc Chí này trong khi đang có người yêu lại cố ý theo đuổi cô ta. Nếu như cô ta không đồng ý, em liền nói với cô ta, nếu như cô ta không làm theo những gì em nói thì em lập tức sẽ mang bức thư này đưa cho tất cả mọi người xem, đến lúc đó người xấu hổ chính là cô ta. Nếu như cô ta làm theo những lời em nói, có thể đổ mọi lỗi lầm về phía Ngô Quốc Chí, cô ta sẽ không bị ảnh hưởng gì, thậm chí cô ta còn được một ít tiền.”
“Chị, chúng ta cũng có thư tố cáo, sao lại bắt cô ta tung chuyện này ra?” Tiền giữ cho mình thì tốt biết bao.