Chương 100: Xử lý (5)
Chương 100: Xử lý (5)Chương 100: Xử lý (5)
Năng suất thụ lý án có thể nói là mạnh mẽ vang dội, trong lúc Trần Mỹ Như gọi Ngao Kỳ Gian, Trân Oánh đã bị đem tới trước một bước, bảo mẫu mang những thứ nên khai đã khai ra hết rồi.
Trần Mỹ Như vừa nhìn thấy Trần Oánh liền liều mạng đưa mắt ra hiệu cho bà ấy, thấy Trần Oánh cúi thấp đầu như con chim cút không thèm nhìn bà ta, lại lén lút vương tay ra làm thành mấy con số.
Cảnh quan Trương không để ý bà ta, đôi mắt lão đời nhìn vê phía Trân Oánh nói: "Nói khẩu cung vừa rồi đã khai ra lại một lượt nữa."
"Nửa, nửa tháng trước, chị họ Trân Mỹ Như tìm tới tôi, nói, nói là Lâm Kiến Nghiệp đã hy sinh rồi, Tô Mai và hai đứa trẻ vẫn chưa biết, bảo tôi trở về quân khu một chuyến, để Tô Mai cất những bộ đồ màu sắc tươi lên, nhanh chóng chuẩn bị cho hai đứa trẻ đồ tang... còn nói, còn nói rằng, Lâm Kiến Nghiệp cả cơ thể bị người ta hại tới mức không thành dạng nữa, đầu cũng không tìm được, Tô Mai biết cắt giấy, bảo cô ấy cắt cho Lâm Kiến Thành một bộ quần áo, cắt một cái đầu... bổ, bổ sung vào."
Cảnh quan Trương nheo đôi mắt lại, ánh mắt như sắc nhọn như mũi dao hướng về phía Trần Mỹ Như, khiến bà ta như ngồi trên đống lửa.
"Dẫn người tiếp theo vào." Cảnh quan Trương trầm giọng nói.
Bảo mẫu là người Trần Mỹ Như tìm từ dưới quê nhà bà ta thuê tới, không biết chữ, cũng không có một chút kiến thức nào, vừa bước vào không cần cảnh quan Trương mở miệng, lập tức lặp lại những lời khai vừa nãy thêm một lần nữa: "... Mỹ Như nói, bên trên đưa ra điều lệ để đăng ký hộ khẩu, thế nhưng luôn có người coi nhẹ nội dung đã định, đến thành phố tán loạn lên, có những người vì sợ bị đuổi trở về, còn chuồn vào khu gia quyến nhận bừa thân thích..."
Cảnh quan Trương mở kẹp văn kiện ra, đeo găng tay lên, lấy ra một tờ điện báo vừa nãy chú ruột của thư ký Trương nhờ người gửi tới, đẩy tới trước mặt của Trần Mỹ Như: "Đồng chí Tô trước khi theo quân đội qua đây, người nhà cô ấy còn sợ lần điều tiên đi ra ngoài, mang theo bọn trẻ ở ngoài lạc đường, còn cố ý gửi cho phó chủ tịch Lâm một bản điện báo, đừng nói rằng bà và phó bí thư Lâm đều không xem được, ở trên này có vân tay của hai người."
Cơ thể của Trân Mỹ Như run lên bần bật: 'Công việc của chúng tôi bận quá, quên mất."
Cảnh quan Trương nhìn bà ta, một lúc lâu, cười nhạo một tiếng: "Ngày hôm mà đồng chí Tô đưa theo bọn trẻ qua là chủ nhật, tôi đã điều tra rồi, ngày hôm đó bà cùng với phó bí thư Lâm và con trai út, một nhà ba người đi ăn ở nhà hàng Tây Khởi Sĩ Lâm, đi đến rạp chiếu phim, đi đến bờ biển, còn tìm ngư dân làm cho mấy người một nồi canh hải sản tươi, đúng là bận rộn thật đấy!"
Sắc mặt Trần Mỹ Như căng thẳng.
"Lần này trước khi tới, đồng chí Tô cũng đã gọi điện thoại tới cho bà và phó bí thư Lâm, đánh tiếng chào hỏi trước." Thấy Trân Mỹ Như vội vã muốn phản bác lại, cảnh quan Trương châm chọc nói: "Ở trên điện thoại có bản ghi chép."
"Hai lần mưu sát có mục đích, có kế hoạch, mặc dù không thành công, Lâm phu nhân, bà cũng khó tránh khỏi được sự trừng phạt của pháp luật, đừng hy vọng vào phó bí thư Lâm, ông ấy không cứu nổi bà đâu. Vì thế thành thật mà khai ra đi, vì sao bà lại muốn giết Tô Mai, ai sai bà tới, phía sau còn có ai xúi giục nữa?"
Da đầu của Trần Mỹ Như tê rần, đây là muốn kéo cả lão Lâm xuống cùng rồi!
Không được, lão Lâm không thể ngã xuống được, nếu như ông ấy rớt đài thì sự việc này không có đường nào để cứu vãn nữa rồi, bà ấy không chết cũng phải bị lột da mất, còn có con trai phải làm sao đây?
"Tôi bị bệnh, tôi thật sự bị bệnh." Trân Mỹ Như đột nhiên gào thét nói: "Tôi ghen ghét, đố ký với Lưu Anh, ai ai cũng đều nói bà ta là đại anh hùng, là một người mẹ tốt, một người vợ tốt, nhắc tới tôi thì lại thành người vợ sau mà chồng của Lưu Anh cưới, người này người kia, người nào hả, chẳng lẽ tôi không xứng có được một cái tên sao? Dựa vào cái gì?"
"Tôi không muốn nhìn thấy những thứ đồ liên quan tới Lưu Anh, tôi cũng nghe thấy tên của Lưu Anh, thế nhưng chỉ cần Tô Mai cùng với hai đứa con của cô ta tới, tôi không muốn nghe cũng phải nghe, không muốn nhìn cũng phải nhìn..."
"Bà nói bà không muốn nhìn thấy những thứ đồ liên quan tới đồng chí Lưu Anh: "Cảnh quan Trương bật cười, sau đó chỉ về chiếc vòng tay trên tay bà ta: "Vậy thì đây là cái gì?"
"Râầm!" Cảnh quan Trương đập bàn, bỗng nhiên đứng bật dậy, bốn mắt đối nhau, ánh mắt của ông ấy nghiêm khắc sắc bén tựa như lưỡi kiếm, đâm thẳng vào trái tim con người ta: "Nói đi chứ, bà đang đeo cái gì trên tay đây?”
Trong lòng Trân Mỹ Như "lộp bộp", biết được ngôn luận bản thân bị bệnh hỏng rồi, tâm tư bạo lộ dưới bờ vực của sự công bằng liêm chính: "Vòng, vòng tay."