Chương 102: Bệnh (1)
Chương 102: Bệnh (1)Chương 102: Bệnh (1)
Ngay lập tức lửa giận liền dâng lên trong lòng, nắm chặt tay lại thành quyên giống như một chú sói con xông về phía Tô Duệ đang nằm trên giường bệnh: "Đồ tiện nhân, tôi đánh chết cô! Cho cô cười này..."
Triệu Khác nhíu chặt lông mày lại, bước nhanh lên phía trước, nhấc góc áo phía sau của cậu ta nhấc bổng cả người lên.
"A - Thả tôi ra!" Lâm Kiến Quốc giãy giụa chửi bới: "Xem tôi không đấm chết cái con tiện nhân này, cho cô ta bất tâm xấu xa, cho cô ta hại ba mẹ tôi..."
Sắc mặt Triệu Khác đen xì lại, dắt cậu ta, nói với người nhà ở tòa án đưa cậu ta tới đây: "Để tôi mời bà đi ra, hay là bà tự mình đi ra ngoài?"
Người phụ nữ ánh mắt tra xét nhìn chiếc áo quân phục kiểu năm tám trên người Triệu Khác, không đeo phù hiệu.
Quân phục kiểu năm tám là được cải thiện lại từ kiểu năm năm, ngoại trừ vải vóc sửa lại phổ thông, mũ có vành lớn được đổi thành mũ của quân giải phóng nhân dân, còn có quân hàm được đeo ở vai giờ đổi thành đeo phù hiệu ở cổ.
Người phụ nữ bị khí thế lúc mới bước vào của Triệu Khác dọa cho sợ, bây giờ thấy anh không đeo phù hiệu, nghĩ rằng đó là quân nhân, chức vị cũng sẽ chẳng cao được đến đâu, vì thế đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, khinh miệt nói: "Cậu là ai? Chúng tôi đang bàn chuyện nhà của nhà họ Lâm, có liên quan gì tới cậu chứ?”
"Trung đoàn phó Triệu." Tô Duệ kinh ngạc tới ngồi bật dậy từ trên giường: "Sao anh lại đến đây vậy?"
Triệu Khác quay đầu lại nhìn thấy cô choàng áo trên người muốn xuống giường, không hờn giận nói: "Nằm yên đó đừng động đậy, đợi tôi quay lại."
Dứt lời, kéo người phụ nữ còn đang trố mắt lên nhanh chóng ra khỏi cửa, đưa tới phòng hộ sĩ, quát nói: "Phòng bệnh 211 người phụ trách là ai? Không biết rằng bệnh nhân bị bệnh về tim sao? Còn để cái loại người chẳng ra cái gì này xông vào quấy rầy mắng chửi loạn lên."
"Thả tôi ra! Thả tôi ra! Con tiện nhân kia đáng chết, ai bảo cô ta hại ba mẹ tôi, tôi chính là muốn đánh cô ta, đánh chết cô ta..." Lâm Kiến Quốc vân còn kêu gào nói.
Hộ sĩ nhỏ sắc mặt trắng bệch: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, bọn họ mang theo túi lớn túi nhỏ tới đây, nói là em trai cùng với chị dâu bên nhà hàng xóm của đồng chí Tô...
"Chú Triệu! Anh, là chú Triệu..." Tiểu Hắc Đản buông tay của Tần Dao ra, ba chân bốn cẳng chạy qua, ôm chầm lấy chân của Triệu Khác, vui mừng vô cùng nói: "Chú Triệu, chú đến thăm cháu với mẹ cháu, với anh của cháu sao?"
Triệu Khác sợ Lâm Kiến Quốc giãy giụa sẽ đạp chúng Tiểu Hắc Đản, xin hộ sĩ một sợ dây thừng, chói chặt hay tay và chân của cậu ta lại, đẩy cậu ta vào trong lòng của người phụ nữ: "Còn không mau đưa cậu ta đi!"
Tiểu Hắc Đản nghiêng đầu nhìn Lâm Kiến Quốc bị trói lại giống như một chú lợn con vậy, tò mò hỏi: "Anh ta là ai vậy ạ? Người xấu sao?"
Lâm Niệm Doanh sợ Lâm Kiến Quốc, có chút không dám tiến lên phía trước.
Tô Dao quay đầu lại nhìn cậu bé: "Làm sao vậy?"
Chồng của Tô Dao là trung đoàn trưởng Đổng chỉ huy quân đoàn pháo binh trong quân khu, cấp trên của Lâm Kiến Nghiệp.
Bản thân bà ấy là bác sĩ chủ nhiệm khoa phụ sản của bệnh viện thành phố, đã đệ trình đơn xin được điều tới bệnh viện quân y, chỉ đợi đám người ở khu gia khuyến bên kia định cư.
Bởi vì tầng quan hệ này, viện trưởng tìm tới bà ấy, mới bà ấy sau khi tan làm thì đi qua, mang theo hai đứa trẻ xuống tâng ăn cơm.
Lâm Niệm Doanh không quen bà ấy, câu nệ mím chặt môi, dựa sát về phía người của Triệu Khác.
Lâm Kiến Quốc cũng không biết Tiểu Hắc Đản, có điều cậu ta lại biết Lâm Niệm Doanh, nhìn thấy Lâm Niệm Doanh, lại quay qua nhìn Tiểu Hắc Đản, còn có gì nữa mà không hiểu rõ: "Hay lắm, cái đồ sao chổi mày, ba mày thì mới chết, mày đã lại †ự mình đi tìm một người ba khác!"
"Ba cái gì mà ba? Đây là chú Triệu của em."
"Đây là chú Triệu của em -" Lâm Kiến Quốc quái gở mà nói nhại lại theo một lần, sau đó há mồm nhổ một bãi nước bọt, khinh thường nói: "Phi, gọi thân thiết như thế, ôm đùi chặt như thế, mày dám nói là mày không muốn để chú ta làm ba mày không?"
Cái này...
Tiểu Hắc Đản ngẩng đầu lên nhìn Triệu Khác cao to uy nghiêm, tư thế oai hùng tràn trề, trong lòng đúng là muốn thật, cậu bé chưa gặp Lâm Kiến Nghiệp được mấy lần, lần gần đây nhất cũng đã là một năm trước rồi, đã sớm chẳng còn nhớ nổi dáng vẻ của anh ấy, chữ "ba" này đối với cậu bé mà nói rất xa lạ, thế nhưng lại mang đến cảm giác thân cận thần bí, làm khơi lên một khát vọng mông lung trong lòng cậu bé.
"Ha ha... xem đi, vừa nhìn vẻ mặt của mày đã biết, mày chính là muốn như vậy." Lâm Kiến Quốc mang theo vẻ độc ác cười nói: "Khổ thân ba của mày, anh trai tốt của em ơi, xương cốt vẫn còn đang ấm, mẹ của anh đã không thể chờ đợi được mà muốn đưa anh đi..."