Chương 104: Bệnh (3)
Chương 104: Bệnh (3)Chương 104: Bệnh (3)
Trâu Mẫn trấn an võ võ tay của chồng: "Chỉ là quá khứ thôi, đều đã qua rồi. Anh xem Niệm Doanh bây giờ không phải là được Tiểu Tô chăm sóc rất tốt sao."
"Đúng thết Đúng là chăm sóc rất tốt.' Phương Đông Thăng có chút mất mát nói: "Tiểu Tô còn trẻ tuổi như vậy, muốn người ta cứ ở vậy không lấy chồng, thì thật đáng tiếc. Gả sớm hay gả muộn thì chẳng là gả, cũng không đến mức như thế, nhưng tìm được một người nhâm phẩm hay năng lực đều không tồi như vậy, lại còn yêu thương bọn trẻ, thúc đẩy chuyện này thành hôn sự rất được."
Nghe nửa đoạn trước vẫn còn ra dáng, nửa đoạn sau lại bắt đầu nói nhảm rồi. Trâu Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Anh đừng có gánh cạo đầu một đầu gánh nóng, vẫn phải nên hỏi xem ý tứ của hai đứa trước, sau đó hãng đi tìm ông Tống làm mai làm mối sau."
"Hôm qua ở phía bí thư Lý bên kia, còn bận nói chuyện của Lâm Thành Lương, Trân Mỹ Như, anh còn chưa kịp hỏi, tại sao Triệu Khác lại ly hôn? Người lớn trong nhà bọn họ có khó sống chung không? Không được.' Phương Đông Thăng hoàn toàn không để lời của vợ vào tai, chỉ tự mình làm việc của mình đưa đồ trong tay nhét cho bản thân, vội vội vàng vàng nói: "Tôi đi tìm hai người họ nghe ngóng xem sao."
Triệu Khác được hai vợ chồng lấy ra làm đối tượng bàn luận, Triệu Khác được hai vợ chồng lấy ra làm đối tượng bàn luận, tay bế Tiểu Hắc Đản, và Niệm Doanh đi vào trong phòng bệnh, đặt hai đứa trẻ xuống, quay người lại đi về hướng đầu cầu thang nhìn một cái.
"Chú Triệu.' Tiểu Hắc Đản đuổi theo kéo lấy ống quần của anh, cũng quay đầu lại nhìn: 'Chú nhìn cái gì vậy ạ?”
"Không có gì.' Triệu Khác không tìm thấy ánh mắt đánh giá kia đâu, nhấc Tiểu Hắc Đản lên tiến vào trong phòng bệnh, quan sát sắc mặt của Tô Duệ: "Cảm thấy thế nào rồi, ngực còn đau không?”
"Tôi không sao." Tô Duệ đón lấy hộp cơm ở trong tay Niệm Doanh, đặt lên trên bàn, vươn tay với lấy cái khăn lau: "Sao anh lại qua đây vậy?"
"Tiểu Du bị sốt cao, sốt thành viêm phổi rồi.' Triệu Khác đặt Tiểu Hắc Đản xuống, cầm khăn lau mặt treo ở bên cạnh tủ lên, đưa qua cho Tô Duệ: "Bệnh viện quân y với trên trấn đều thiếu một loại thuốc khác sinh, tôi chỉ đành đưa thằng bé tới đây."
"Cái gì? Sốt thành viêm phổi!" Tô Duệ đẩy chiếc khăn lau trong tay anh ra, vén chăn lên đi xuống giường: "Thằng bé đang ở đâu?" Chăm sóc Triệu Cẩn, Triệu Du hơn mười mấy ngày, gần như ngàng hàng với Lâm Niệm Doanh, và Tiểu Hắc Đản rồi.
Triệu Khác tâm tình phức tạp nhìn cô, Tiểu Du lúc bị phát sốt khó chịu, đã từng khóc lóc kêu gào đòi mẹ, anh bèn gọi điện thoại về Lư thành, thế nhưng Trương Hinh Vân trốn tránh không trả lời: "Ở khoa nhi phòng số chín giường số hai mươi ba."
Trước khi tới, Triệu Khác đã đi tìm bác sĩ điều trị chính của Tô Duệ hỏi qua rồi, nói rằng đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi, bệnh nhân có thể xuống giường hoạt động đi lại.
"Cô cứ ăn cơm trước đi đã." Thanh âm của Triệu Khác bên cạnh sự trầm khàn còn đem theo dịu dàng trước nay chưa từng có: "Ăn cơm xong, tôi đưa cô đi qua thăm thăng bé."
Tô Duệ hoài nghi liếc nhìn anh một cái: "Anh qua bên này rồi, ai trông thằng bé?"
"Tôi nhờ bác sĩ chữa trị chính ở bệnh viện nhi khoa trông thằng bé giúp tôi một lúc." Triệu Khác nói: "Yên tâm đi, thằng bé lúc này vẫn còn đang ngủ cơ."
Tô Duệ gật đầu, nhận lấy cái khăn lau trong tay anh qua lau bàn tay nhìn về phía Lâm Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản: "Hai đứa đã ăn gì chưa?" Hai đứa trẻ gật đầu.
"Chú Triệu." Lâm Niệm Doanh lo lắng nói: "Tiểu Du bị bệnh rồi sao ạ?"
"Giống như mẹ của cháu ạ?" Tiểu Hắc Đản nói: "Nằm ở trên giường gọi mãi cũng không tỉnh."
"Đừng lo lắng." Triệu Khác xoa đầu của hai đứa trẻ, cười nói: 'Đã không có chuyện gì nữa rồi."
Tô Duệ ăn cơm xong, Triệu Khác đón lấy hộp cơm đi vào nhà vệ sinh rửa.
Cô nhân lúc có thời gian gỡ bím tóc ra, chải tóc cho mượt sau đó tết lại bím tóc mới, mặc áo khoác vào, đi đôi giày vải.
"Đợi một chút." Triệu Khác cất hộp cơm, vươn tay ra ấn cơ thể đang muốn rời đi của cô xuống: "Tôi đi tìm xe đẩy hai bánh tới cho cô."
Tô Duệ nhớ tới Lâm Thành Lương vẫn còn chưa bị áp tải tới Tây Bắc, liên gật đầu, kéo hai đứa trẻ tới bên cạnh giường ngồi xuống.
"Mẹ." Tiểu Hắc Đản xoa xoa ngực của cô: "Mẹ thật sự không đau nữa sao? Động đậy người cũng không bị đau nữa ạ?”
"Thím ơi, nếu như thím đau thì nói ra nhé, con đi gọi bác sĩ."
"Không đau.' Tô Duệ thấy hai đứa trẻ lo lắng tới nhíu chặt hai hàng lông mày nhỏ lại, vẻ mặt không tin tưởng, liền cười nói: 'Đừng sợ, hôm qua là mẹ giả vờ đấy."
Hôm qua là vì cô thấy bảo mẫu bị đạp không nhẹ, sợ Trân Mỹ Như tóm mãi không chịu buông, làm khó cô với bọn trẻ, vì thế liền tạm thời nảy ra ý tưởng ngã xuống, sợ hai đứa trẻ không nhịn được mà làm lộ, trong khoảng thời gian đó không nói trước cho bọn chúng, thế cho nên đến lúc này, hai đứa trẻ khi đối mặt với cô vẫn còn có chút cẩn thận từng li từng tí.