Chương 105: Thăm dò (1)
Chương 105: Thăm dò (1)Chương 105: Thăm dò (1)
"Giả vờ ạ?!" Hai đứa trẻ kinh ngạc trừng to mắt.
"Đúng vậy." Tô Duệ vòng tay trên bả vai của hai đứa trẻ, cười nói: "Bà nội hai của mấy đứa là diễn viên, mẹ cảm thấy cũng khá thú vị, cho nên không nhịn được biểu diễn một chút ý mà."
"A, con cũng muốn được biểu diễn thử xem." Tiểu Hắc Đản nói xong trợn ngược lòng trắng, nghiêng ở trên người của Tô Duệ: "Mẹ, mẹ nhìn con diễn có giống không này?"
"Con cũng, con cũng muốn diễn thử xem." Lâm Niệm Doanh cũng học theo mà trợn ngược lòng trắng, ngả người lên trên của Tô Duệ: "Thím ơi, thím thấy có diễn có giỏi không ạ?"
"Không phải như thế đâu." Tiểu Hắc Đản điều chỉnh lại nói: "Đầu phải nghiêng sang, không phải gục xuống."
Tô Duệ: ”...'
Bác sĩ chữa trị chính của Triệu Du là bác sĩ Trâu Thu Mạn xinh đẹp trở về từ Liên Xô, đầu tóc được uốn xoăn rất bồng bềnh, lông mày lưỡi mác, sống mũi thẳng, môi đỏ thắm, làn da nhẫn mịn, ngũ quan sắc nét, trên người mặc chiếc áo khoác bác sĩ màu trắng trông cô ấy giống như đang mặc một chiếc váy dài.
Chân đi đôi giày cao gót màu đỏ, bước chân đong đưa qua lại, khiến cho ánh mắt của Tô Duệ cũng lung lay theo, giống như thể tiểu thư đài các chậm rãi cất bước trên thảm đỏ vậy.
"Đồng chí Triệu trở về rồi đấy à." Trâu Thu Mạn vươn tay ra ôm lấy vai của Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh: "Trẻ con sức đề kháng kém, vẫn là đừng nên để bọn trẻ vào trong."
Tô Duệ biết có những vi rút viêm phổi có thể bị truyên nhiễm, vì thế vẫy tay với hai đứa trẻ: "Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản, hai đứa đi ra ngoài cổng chơi một lúc trước được không nào?”
"Thím ơi, bọn con không thể đi vào đó thăm Tiểu Du sao ạ?"
Tô Duệ lắc đầu nói: "Đợi cậu ấy khỏe rồi chúng ta lại cùng chơi với cậu ấy được không?”
Lâm Niệm Doanh ngoan ngoãn trả lời lại một tiếng, giơ tay ra kéo Tiểu Hắc Đản đi.
Tiểu Hắc Đản kéo góc chiếc áo khoác bác sĩ trắng của Trâu Thu Mạn, nở nụ cười ngọt ngào: "Chị ơi, chị thơm thật đấy?" Mùi thơm nhàn nhạt giống như cỏ xanh, lại giống như những bông hoa nho nhỏ.
"Ha ha..." Trâu Thu Mạn bật cười xoa nắn gương mặt của cậu bé: "Nhóc thông minh đáng yêu!"
Sau đó cô ấy lục lọi trong túi áo, lấy ra một thanh kẹo sô cô la, chia ra thành hai phần, đưa cho cậu bé cùng với Niệm Doanh: "Cầm lấy ăn đi này."
Lâm Niệm Doanh do dự một lát nhìn về phía Tô Duệ, thấy cô gật đầu, mới giơ †ay ra nhận.
Tiểu Hắc Đản đã lột xong một viên nhét vào trong miệng: "Chị ơi, cái này ăn ngon quá đi!"
"Vậy đợi lúc nào em phải đi, nói với chị một tiếng, chị mua cho em một túi mang về."
"Chị xinh đẹp, chị thật tốt bụng!" Tiểu Hắc Đản cất thanh sô cô la được chia cho vào trong túi, nắm lấy tay của Trâu Thu Mạn thơm một cái.
Tô Duệ thấy vậy thì mi tâm khẽ giật giật, đã có thể tưởng tượng ra được bộ dạng sau này lớn lên của cậu bé rồi.
Triệu Khác kinh ngạc nhướng mày, thằng nhóc này! "Cảm ơn chị xinh đẹp!" Lâm Niệm Doanh cất kẹo vào túi xong cũng nói lời cảm ơn.
"Thật ngoan mài!" Trâu Thu Mạn xoa đầu hai đứa trẻ, nhìn vê phía Tô Duệ cười nói: "Ở ngoài cổng người đến người đi nhiều quá không an toàn, nếu như cô không để ý, tôi đưa bọn trẻ đến phòng làm việc của tôi chơi một lúc có được không?”
Ở ngoài cổng quả thực là không an toàn, phải biết rằng ở Hoa thành vừa mới bởi vì cô ấy mà phải thay đổi một đám quan chức cấp trên.
"Xin chào, tôi họ Tô, tên là Tô Mai." Tô Duệ cười nói: "Hai đứa trẻ làm phiền cô rồi."
"Tôi biết cô." Chuyện ngày hôm qua, Trâu Thu Mạn nghe bạn bè ở phòng cấp cứu kể lại rồi, cô ấy từ trước tới này luôn sùng bái quân nhân, huống chi là người nhà của liệt sĩ, vì thế rất tôn kính nói: 'Chào cô, đồng chí Tô, tôi họ Trâu, tên là Trâu Thu Mạn.”
Sợ Tô Duệ không biết được tên của mình là ba chữ nào, Trâu Thu Mạn còn viết vào trong lòng bàn tay của cô một lần: "Qua mấy tháng nữa tôi sẽ tới bệnh viện quân khu của mấy cô nhận chức rồi, đợi đến lúc đó, tới tìm cô chơi, cô đừng có từ chối để tôi ở bên ngoài cửa đấy nhé."
"Thật sao!" Hai mắt Tô Duệ sáng bừng lên, kinh ngạc mừng rỡ nói: "Chỗ chúng tôi bên kia quả thực là rất thiếu bác sĩ nhi khoa giống như cô."
Cô ấy nếu như đến sớm hơn, Tiểu Du cũng không đến nỗi gặp phải một trận như thế này.
"Tuổi tác của chúng ta cách biệt không lớn, cô cứ gọi tôi là Tô Mai đi, đừng có gọi đồng chí này, đồng chí kia nữa, nghe xa lạ quá."
“Tô Mail" Trâu Thu Mạn cười nói.
Tô Duệ gật đầu nói: "Thu Mạn, cô có thể nói cho tôi biết về tình huống của Triệu Du không?” "Cậu bé bây giờ tạm giờ đã hết sốt rồi, có điêu phần phổi bị viêm vẫn chưa tiêu đi được, ho khan không ngừng, thỉnh thoảng còn sẽ có chút thở gấp, tôi sợ mấy ngày tiếp theo của cậu bé, sẽ lại phát sốt."