[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 106 - Chương 106: Thăm Dò (2)

Chương 106: Thăm dò (2) Chương 106: Thăm dò (2)Chương 106: Thăm dò (2)

Trâu Thu Mạn vừa nói tới kiến thức chuyên ngành, sắc mặt liền bắt đầu trở nên nghiêm túc: "Đồng chí Triệu cơ thể của trẻ con không thoải mái, trong lòng sẽ trở nên càng thêm yếu đuối hơn, nếu như có thể, anh vẫn là nên bảo mẹ của cậu bé qua xem một chuyến, ở cùng với cậu bé mấy ngày."

Triệu Khác gật đầu không nói lời nào.

Tô Duệ tò mò ngửa đầu ra sau, đúng lúc đối diện với ánh mắt trầm xuống của Triệu Khác.

Ánh mắt u ám đen kịt, hàm chứa nhiều trong đó nhiều thứ.

Tô Duệ sửng sốt, nhanh chóng thu lại tâm mắt.

"Vậy anh mau chóng gọi mẹ của cậu bé tới đi." Trâu Thu Mạn lại giao đãi một tiếng, mang theo Tiểu Hắc Đản và Lâm Niệm Doanh rời đi.

Xe đẩy dừng lại ở bên ngoài cửa, bước vào phòng bệnh chỉ là chuyện vài bước chân, Tô Duệ liền trực tiếp đứng dậy.

Kết quả chân của cô vừa chạm xuống mặt đất, xe đẩy ở phía sau đã động rồi.

Tô Duệ bị đẩy một cái nghiêng ngả, đổ về phía trước.

Triệu Khác nhanh chóng thả xe đẩy ra, vươn tay ôm lấy, cánh tay vòng qua eo của cô, đỡ chắc người cô lại: 'Không sao chứ?"

Tô Duệ ổn định cơ thể, lắc lắc đầu.

Triệu Khác buông lỏng tay ra, lùi về sau một bước, không quên dặn dò nói: "Cẩn thận một chút, lần sau nếu muốn đứng lên, nói trước một tiếng."

Còn có lần sau? Cô cũng đâu phải là thường xuyên ngồi xe đẩy đâu, Tô Duệ cạn lời đảo mắt một cái.

Ánh mắt Triệu Khác quét qua, khóe môi cong lên, tạo thành một độ cong nhất định.

Triệu Du ngủ không được sâu giấc, ho khan thường xuyên, hơi thở cũng nặng nê.

Tô Duệ ngồi ở trước giường cậu bé, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của cậu bé, phóng ra dị năng thuộc hệ hỏa, khẽ sử dụng năng lượng đi một vòng tròn quanh vùng phổi của cậu bé, dần dần tiếng thở cũng trở nên nhẹ hơn được một chút, ho khan cũng không còn thường xuyên như trước đó nữa, hàng lông mày vẫn nhíu chặt của cậu bé cũng nhẹ nhàng nới lỏng ra, ngủ ngon hơn rất nhiều.

Triệu Khác nhìn gương mặt dịu dàng của Tô Duệ, trái tim khẽ rung động, đứng dậy gọt một quả táo đưa cho cô: "Ăn chút hoa quả đi."

Hoa quả ở niên đại này đều không hề rẻ chút nào, Tô Duệ liếc nhìn trong túi lưới chỉ còn lại ba quả táo liên nói: "Bổ ra đi, mỗi người một nửa."

Triệu Khác: ”...'

Đột nhiên có chút bị làm cho cảm động.

Thế nhưng vấn đề là, đây không phải là táo mà anh mua, anh gọt ra sao?

Mở hộp cơm đã được rửa sạch sẽ ra, Triệu Khác bổ táo ra thành từng miếng nhỏ, để lại cái hạt táo cho bản thân, sau đó đưa cả hộp cơm lẫn cái dĩa qua cho Tô Duệ.

Tô Duệ nhìn anh mấy cái, cảm thấy người này có chút kỳ quái, không thích ăn thịt quả, vậy mà lại thích gặm hạt quả.

Sau đó lại nghĩ, còn có người thích người mùi xăng xe ô tô nữa cơ mà, sau đó không còn cảm thấy anh có gì đặc biệt nữa.

Triệu Du tỉnh lại mở mắt ra nhìn thấy được Tô Duệ, bĩu cái miệng nhỏ đầy ủy khuất nói: "Dì ơi, Du Du... tìm... không."

Đây ý là nói, tìm không thấy cô nhỉ. "Dì không phải là đến rồi sao?" Tô Duệ vươn tay qua bế bổng cậu bé lên, đung đưa nhẹ nhàng: "Tiểu Du Nhi có khát nước không con? Có đói bụng không?”

Nói xong mở miệng của cậu bé ra, xem xét cổ họng của cậu bé, có chút sưng, lưỡi cũng bị nhiệt rồi, nổi đây nhọt nước.

"Đau—" Trên lông mi cậu bé còn đọng lại mấy giọt nước mắt, vô cùng đáng thương kêu lên.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim của Tô Duệ mềm nhữn cả ra: "Ngoan nào, ngày mai là sẽ không còn đau nữa, con cố chịu một chút nhé."

"Nào để dì vuốt ve cho con, cái bụng nhỏ của Tiểu Du Nhi nhà chúng ta có đói không nào?"

Triệu Khác pha sữa bột, Tô Duệ thử nhiệt độ, sau đó dỗ dành đút cho cậu bé nửa bát.

Uống sữa xong, Triệu Khác lại đưa qua một thìa canh thuốc.

Triệu Du bị thuốc dằn vặt cho phát sợ, vừa nhìn thấy thuốc, vừa khóc vừa náo, rất nhanh cơ thể lại chảy ra một tâng mồ hôi.

Tô Duệ vừa thấy như này không ổn, phong ấn năm giác quan của cậu bé lại, dị năng lại đi một vòng tròn quanh vùng cổ họng bị sưng của cậu bé, lúc này mới chầm chậm bón thuốc vào, sau đó thay cho cậu bé một bộ quần áo khác.

Cơ thể trở nên thoải mái hơn rồi, cổ họng cũng không còn đau như trước nữa, Triệu Du liền muốn đi ra ngoài, cậu bé không thích nhìn dáng vẻ các bạn nhỏ khác uống thuốc, tiêm, khóc lóc kêu gào, bởi vì nhìn thấy thuốc, sẽ cho rằng đắng, nhìn thấy kim tiêm, sẽ khiến cho cậu bé cảm thấy đau.

Ngày hôm nay không có gió, mặt trời buổi chiều rất ấm áp, Tô Duệ bọc cậu bé lại bằng một cái chăn mỏng, ngồi trên xe đẩy, được Triệu Khác đẩy tới vườn hoa nhỏ.

Đi được nửa đường, năm giác quan của Triệu Du được phục hồi, cậu bé luôn cảm thấy trong miệng có cảm giác đăng đắng, thế nhưng lại không biết biểu đạt thế nào, đành nói muốn uống nước.
Bình Luận (0)
Comment