Chương 111: Đồng chí Tô, chúng ta hợp thành một nhà đi (5)
Chương 111: Đồng chí Tô, chúng ta hợp thành một nhà đi (5)Chương 111: Đồng chí Tô, chúng ta hợp thành một nhà đi (5)
"Khu!" Tống Quốc Hồng ho nhẹ một tiếng, ngăn hai mẹ con lại, vẫy tay với Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản ở sau lưng Chính ủy Tống: "Niệm Doanh, Niệm Uy mau vào đây nào."
"Đúng đúng, mau vào nhà đi nào, là mắt của bà nội không tốt, thế mà lại không nhìn thấy Tiểu Hắc Đản và Niệm Doanh của chúng ta."
Hai người già mỗi người kéo một đứa trẻ vào nhà, vừa mở đồ hộp, lại vừa lấy thịt viên ra, nhiệt tình không thôi.
Lâm Niệm Doanh như cá gặp nước, chen lấn ngồi giữa hai người già, mở miệng một câu bà nội xinh đẹp, hai câu ông nội đẹp trai, dỗ cho vẻ mặt của hai ông bà vui vẻ tới nở hoa, những món ăn ngon những thứ đồ miễn phí nhét hết vào trong tay cậu bé.
Chính ủy Tống nhìn mà nhíu chặt mày lại, cuối cùng không nhịn nổi mà nhắc nhở: "Hai người kiềm chế lại một chút, thằng bé mới bấy nhiêu lớn, có thể ăn được bao nhiêu đâu chứ, đợi một lát nữa còn phải ăn cơm nữa."
"Ôi dào, khó khăn lắm mới có một bảo bối nhỏ tới nhà chơi, mẹ sao có thể không nuông chiều chút chứ." Bà cụ cười liếc nhìn anh ấy một cái, có điều rốt cuộc vẫn là thu liễm lại một chút.
Sau khi ăn cơm lại chơi đùa thêm một lát, bà cụ đưa hai đứa trẻ đi tắm rửa sau đó đi ngủ, Tống Quốc Hồng gọi con trai tới phòng đọc sách: "Đứa con út của Triệu Khác kia ở bệnh viện, để đồng chí Tô chăm sóc sao?"
"Vâng." Chính ủy Tống ngồi xuống phía đối diện ông ấy, nhấc ấm trà nhỏ lên đun sôi nước, đổ vào một bát nước nóng hôi hổi, sau đó pha trà, rót ra hai chén, ngẩng đầu lên nhìn ông cụ đầu lông mày đang nhíu chặt lại: "Suy nghĩ cái gì đấy hả?"
"Buổi chiều, ba với chú Phương tới bệnh viện tìm Triệu Khác, muốn làm mai đồng chí Tô cho cậu ấy, cậu ấy từ chối rồi. Bây giờ sao lại còn bảo đồng chí Tô chăm sóc cho con của cậu ấy?"
Ông cụ suy nghĩ một lát: 'Cậu ấy không phải bởi vì ở nước ngoài sống lâu quá rồi, phương diện quan hệ nam nữ vô cùng thoáng đấy chứ? Thế thì không được, cậu ấy là đàn ông không sao cả, đồng chí Tô từ nông thôn tới, không thể chịu được những lời đồn đại vô căn cứ của người khác đâu. Ngày mai con lại tới bệnh viện một chuyến, nói rõ với cậu ấy đi..."
"Chờ đã!" Chính ủy Tống vội vàng hô dừng lại: "Ba với chú Phương, làm mối cho Triệu Khác với Tô Mai?”
"Làm sao, không được à?”
"Không có bảo là không được, rất tốt." Chính ủy Tống điều chỉnh lại cảm xúc, lại hỏi tiếp: "Ba nói là Triệu Khác từ chối rồi sao?"
"Đúng vậy, từ chối rồi, ba với chú Phương thấy hai người họ ở chung với nhau cũng khá là hài hòa. Ai." Tống Quốc Hồng thở dài một hơn: "Bây giờ mấy cậu trai trẻ tuổi ấy mà, ba cũng thật sự không thể hiểu nổi. Giống như ngày xưa, bọn ba làm gì có ai mà không phải là được giới thiệu làm quen mà thành."
Chính ủy Tống "cười khúc khích" một tiếng vui vẻ: "Ba với bọn con bây giờ đâu có còn cùng một xã hội nữa đâu."
"Có điều ấy mà, cuộc hôn nhân này: "Chính ủy Tống nghĩ tới buổi chiều Triệu Khác nhắc tới dáng vẻ của Tô Mai, nếu như nhìn không nhầm, trong ánh mắt còn mang theo cả sự ôn nhu dịu dàng: "Ngược lại thì con thấy có thể giúp đỡ thúc đẩy một tay."
"Thúc đẩy thế nào?"
"Việc Tô Mai chuyển lên chính thức, con sẽ bảo sĩ quan hậu cần để đó trước đã đừng làm vội, sau đó để anh ấy giúp đỡ để hai người bọn họ trợ giúp nhau."
Sợ rằng bản thân giải thích sai ý của Triệu Khác, lòng tốt làm chuyện xấu.
Sáng sớm hôm sau, Chính ủy Tống lại đến bệnh viện một chuyến. Triệu Khác nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng gõ, bò dậy từ trên băng ghế dài, nhấc cổ tay lên nhìn đồng hồ, 5:45.
Kéo tấm rèm cửa sổ ra nhìn thấy người, Triệu Khác kinh ngạc nhướng mày, mở một cánh cửa sổ ra, hỏi: "Hôm qua không về quân đội sao?"
"Ừ." Chính ủy Tống đẩy cánh cửa thủy tinh sang một bên, đưa hộp cơm ở trong tay qua cho anh: "Mẹ tôi nấu canh cho cậu với Tôn Tự Cường. Anh ấy bây giờ thế nào rồi?"
"Giày vò suốt nửa đêm, tới tận hai giờ sáng, viện trưởng Châu lại tiêm cho anh ấy thêm một mũi tiêm, mới vừa ngủ được." Nói xong, Triệu Khác lùi vê sau một bước: "Mang nhiều canh không?"
"Chắc được khoảng hai ba bát gì đó."
"Thế cậu đợi một chút." Triệu Khác xoay người lấy hai hộp cơm, mở ra, đưa qua cho anh ấy: "Bên tay trái đổ đầy, bên tay phải đổ một nửa là được, phần còn lại thì cậu giúp tôi đi một chuyến tới khoa nhi, đưa cho Tô Mai."
Tay nhấc hộp cơm của Chính ủy Tống ngừng lại một lát, nhướng mày nhìn anh: "Ba tôi nói, hôm qua ông ấy với chú Phương tới tìm cậu, làm mối cho cậu với Tô Mai, cậu không đồng ý. Bây giờ cậu đang có ý gì vậy? Con cái thì giao cho người ta chăm sóc, một phần canh thì nhớ tới chia cho người ta một bát."
"Ba cậu với chú Phương, ngày hôm qua là muốn làm mai cho tôi với Tô Mai?" Trong ánh mắt của Triệu Khác xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó nhếch miệng vui vẻ nói: "Bọn họ hỏi tôi có muốn tìm thêm một người nữa kết hôn không, thế nhưng không nhắc tới là ai cả. Cậu tới vừa đúng lúc, đợi lát nữa, đợi lát nữa đưa canh xong, giúp tôi đi tới cục cảnh sát hỏi thăm xem, đồ mà đồng chí Lưu Anh với Lâm Hồng Quân để lại đã truy tìm lại được bao nhiêu, những thứ mà chưa truy tìm lại được, bảo bọn họ liệt kê một cái danh sách cho tôi."
Đây là chuẩn bị ra tay, muốn giúp đỡ tìm kiếm lại những đồ vật bị mất rồi.