Chương 112: Tài sản (1)
Chương 112: Tài sản (1)Chương 112: Tài sản (1)
Dựa vào năng lực của Triệu Khác, Chính ủy Tống không hề hoài nghi sẽ không tìm lại được, chỉ có điều rất khó khăn. Phải biết rằng có những món đồ nhỏ năm đó không nhất định được đăng ký trong danh sách, hơn nữa còn bị Trân Mỹ Như tặng đi, không biết đã truyền qua tay mấy người rồi.
"Thật sự để tâm tới sao?" Trong lòng Chính ủy Tống ngạc đầy sự ngạc nhiên nói: "Suy nghĩ chưa?”
"Lâm Kiến Nghiệp và Tô Mai lớn lên cùng nhau, cảm tình..." Chính ủy Tống ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt đang híp lại của Triệu Khác, sống lưng lạnh run: "Thôi bỏ đi, trong lòng cậu biết là được rồi."
"Ừ, cảm ơn nhé!" Triệu Khác đợi anh ấy đổ canh vào hộp cơm, đậy nắp lại: "Ngày hôm qua tôi kịp thời gian, đã nói qua một chút với Tô Mai về chuyện hôn sự của chúng tôi."
Lúc ban đêm bị Tôn Tự Cường náo tới múc không ngủ được, Triệu Khác nhớ lại biểu tình của Tô Mai lúc đó, không giống như là vui mừng, ngược lại giống như kinh ngạc hơn: "Cô ấy có chút bị dọa tới. Lát nữa cậu đi qua đó, đừng nhắc tới việc này."
Chính ủy Tống gật đầu, đậy hộp thức ăn lại: "Còn có gì muốn giao phó nữa không?”
"Có." Triệu Khác đặt hôm cơm xuống, lại đóng cánh cửa sổ vừa mở ra lại: "Thân thích của Trân Mỹ Như, cậu quen biết mấy người?"
"Hai người." Chính ủy Tống nói: "Một người là tài xế của Lâm Thành Lương, một người là nhân viên kế toán ở phòng tài vụ."
Triệu Khác suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra tới nhân viên kế toán ở phòng tài vụ là ai, vì thế liên hỏi: "Cái người ở phòng tài vụ kia tên là gì?"
"Khổng Bằng Phi." Chính ủy Tống nói: "Cậu muốn làm cái gì?" Triệu Khác: "Tôi muốn dò xét anh ta một lượt từ đầu tới cuối."
"Cậu hoài nghi rằng sự tổn thất tài sản của đồng chí Lưu Anh, là bị Trân Mỹ Như chuyển sang cho Khổng Bằng Phi rồi?" Chính ủy Tống nhớ lại tư liệu của Khổng Bằng Phi, đến từ nông thôn, học lực không cao, sau lưng nếu như không phải được Trân Mỹ Như chống đỡ, anh ta cũng không thể vào nổi phòng tài vụ: "Cũng không thể loại trừ được khả năng này, còn nhớ năm ngoài có một khoảng thời gian, tôi trở về giải quyết công việc, mỗi ngày đều đi qua nhà hàng Tây Khởi Sĩ Lâm, năm lần thì hết hai lần nhìn thấy anh ta."
Chỉ bằng vào đồng lương của nhân viên kế toàn, anh ta làm sao mà thanh toán nổi.
Triệu Khác đánh lưỡi một vòng quanh hàm răng: "Tôi muốn công việc của anh ta.
"AI" Chính ủy Tống sững sờ một lát: "Cậu muốn công việc của anh ta để làm gì?"
"Tô Mai nghe được Lâm Thành Lương, Trân Mỹ Như, một người bị điều đi tham gia lao động cải tạo ở nông trừng Tây Bắc, một người phải vào tù, hưng phấn tới đôi mắt cười thành hình lưỡi liềm. Điều này nói rằng, cô ấy đối với hai người bọn họ chẳng những không có chút tình cảm nào, còn cực kỳ ghét bỏ. Nếu như đã ghét bỏ.' Triệu Khác nói: "Cậu nói xem, cô ấy tại sao lại phải cố ý xin nghỉ năm ngày, mang theo một giỏ tre đựng đầy ắp thức ăn và quả khô, đưa hai đứa trẻ qua để thăm hai người bọn họ.”
Chính ủy Tống không hiểu rõ được trọng tâm câu chuyện của anh, thế nào mà thoáng một cái lại nhảy tới trên người Tô Mai rồi, chỉ đành dựa vào trực giác nói: "Có tính toán gì đó đi!"
"Đúng vậy, có tính toán." Triệu Khác nói: "Vì thế tối hôm qua, tôi gọi điện thoại liên minh một chút với thư ký Trương của huyện Huệ Sơn."
"Cô ấy muốn làm gì?" Chính ủy Tống tò mò nói.
"Muốn xin hai suất việc làm cho anh trai ở dưới quê nhà." Chính ủy Tống nhanh chóng phản ứng lại được: "Cậu muốn lấy suất công việc của Khổng Bằng Phi, đổi lấy hai suất công việc trong danh sách danh ngạch."
Triệu Khác gật đầu: "Hai người thì vẫn hơi ít, Tô Mai có bốn người anh trai..."
Da đầu của Chính ủy Tống tê dại, nhanh chóng ngăn chặn anh lại: "Hai suất, chỉ có thể đổi hai suất, không thể nhiều hơn được nữa. Chuyện thăng chức của cậu, tôi còn muốn đi tìm tư lệnh Giang, dàn xếp để châm chước cho cậu đấy. Ở thời điểm mấu chốt lúc này, cậu đừng có mà tìm việc cho tôi."
Nói rõ xong quy định, nhân viên bộ đội không được phép nhúng tay vào việc quốc gia.
Triệu Khác lấy danh nghĩa là người yêu của Tô Duệ, mượn tư cách muốn tài sản của đồng chí Lưu anh, giải quyết xong Tôn Bằng Phi, vẫn coi như có duyên có tình.
Dùng công việc của Tôn Bằng Phi, đổi lấy suất công việc trong danh sách danh ngạch, còn muốn một đổi bốn, việc này có chút quá đáng rồi.
Chính ủy Tống mệt lòng lắc đầu: "Trong thành phố không phải là địa bàn của chúng ta, cậu làm việc có chừng có mức cho tôi, những người thất thế cùng với Lâm Thành Lương, gia thế không phải chỉ ăn chay đâu, cậu cẩn thận chút, đừng để bọn họ bắt được nhược điểm nào."
"Biết rồi." Triệu Khác nhấc tay lên xem đồng hồ, sáu giờ không năm phút, Tô Mai có lẽ đã thức dậy rồi, vì thế không chút khách khí nào mà xua tay với Chính ủy Tống: "Đừng có bận tâm lo nghĩ lung tâm, nhanh chóng đi đưa canh cho Tô Mai đi, nguội rồi không ngon nữa."
Chính ủy Tống: "..."