Chương 113: Tài sản (2)
Chương 113: Tài sản (2)Chương 113: Tài sản (2)
Có được thông tin này, Chính ủy Tống sau khi đưa Lâm Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản trở về đến bộ đội, cũng lười không muốn nói với sĩ quan hậu cần về chuyện chuyển Tô Mai lên chính thức, cứ tạm để đấy trước đã. ...
Tiễn Chính ủy Tống rời đi xong, Tô Duệ lấy một chậu nước rửa tay rửa mặt cho Tiểu Du, cho cậu bé súc miệng bằng nước muối, sau đó, nhét đồ chơi vào trong tay cậu bé, đặt lên trên giường: "Tiểu Du ngồi chơi một lát nhé, dì đi đun sữa cho con, có được không nào?”
"Phải ngọt đấy ạ."
"Được, nhất định sẽ ngọt." Tô Duệ miệng thì đáp ứng, tay nhấc bình giữ nhiệt lên đổ một ít nước nóng vào, khử khuẩn bát cùng với thìa, sau đó năm thìa sữa bột, rót vào nửa bát nước khuấy đều lên.
Triệu Du được Tô Duệ ôm trong lòng cả đêm, ngủ ngon vô cùng.
Một đêm mộng đẹp, buổi sáng tỉnh dậy chỗ bị sưng lên trong cổ họng đã tiêu đi không ít, mụn nước trên đầu lưỡi cũng không còn đau như trước nữa. Cơ thể dễ chịu hơn rồi, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, cậu bé cũng không quấy phá, chơi đùa với chiếc thuyên mà Tô Duệ gấp cho, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nở nụ cười với Tô Duệ.
Tô Duệ bưng bát tới bên cạnh cậu bé ngồi xuống, chỉ cái thuyền, nhẹ giọng kể cho cậu bé nghe một câu chuyện nhỏ về con thuyền di chuyển trên biển lớn.
Trâu Thu Mạn đi qua kiểm tra phòng, đứng ở ngoài cửa nghe vài câu, cười nói: "Tô Mai, tôi cảm thấy cô rất thích hợp đi làm làm giáo viên mầm non."
Tô Duệ cười cười xua tay: "Tôi chỉ biết mỗi mấy chữ, làm sao có thể đi làm giáo viên được chứ?”
Cô cũng không phải là một người có lòng nhẫn nại, chỉ là đã trải qua tận thế nhiều năm, nhìn quen cảnh bạo lực máu tanh rồi, đột nhiên đến thế giới vừa bình yên lại vừa tươi đẹp thế này, trẻ con cần phải được quan tâm, đồng thời cũng để bọn chúng cảm nhận được ấm áp, cũng sẽ có được cảm giác kiên định hơn.
"Tuổi tác của cô không lớn, bây giờ đọc sách cũng chưa muộn đâu.' Trâu Thu Mạn hăng hái bừng bừng nói: "Đợi tôi tới bộ đội rồi sẽ dạy cô."
"Được thôi." Tô Duệ tùy ý gật đầu, đặt bát xuống, nhận lấy cặp nhiệt kế trong tay của cô ấy qua, bế Tiểu Du Nhi lên kẹp dưới nách, sai đó lại cầm bát sữa không còn nóng nữa lên, bón cho cậu bé.
Trâu Thu Mạn trông rất xinh đẹp, đối xử với mọi người cũng hào phóng hiền hòa, chỉ chốc lát xung quanh đã vây đầy các bạn nhỏ.
Ân cần thăm hỏi sức khỏe, nói về bệnh tình, giọng nói lên xuống không ngừng.
Triệu Du tò mò liếc nhìn mấy cái, ngẩng đầu thơm lên má Tô Duệ một cái: “Thích... dì...
Tô Duệ "cười khúc khích" vui vẻ, đặt cái bát trống không trong tay xuống, điểm một cái lên mũi cậu bé: "Sao dì lại cảm thấy giống như con học xấu giống Tiểu Hắc Đản rồi nhỉ."
Triệu Du chớp chớp đôi mắt: "Hắc, xấu."
"Cẩn thận dì nói với thằng bé." Tô Duệ cầm khăn lên lau miệng cho cậu bé: "Con nói xấu thằng bé."
"Không." Triệu Du kéo ống tay áo của Tô Duệ, lắc cái đầu nhỏ, trong cặp mắt to lớn mang theo sự khẩn thiết: "Không..."
"Không nói cho thằng bé, đúng chứ?"
"Dạ dạ." Triệu Du vội vàng gật đầu, Tiểu Hắc Đản không giống với anh trai còn lại, chọc anh ấy tức giận, anh ấy sẽ đánh mông nhỏ.
"Không nói cho thằng bé cũng được, vậy một lát nữa con phải ngoan ngoãn uống thuốc đấy." Tô Duệ ước chừng thời gian, lấy cặp nhiệt kế ra kiểm tra, 37 độ 5, không sốt.
"Thu Mạn." Tô Duệ quay đầu lại nói: "Tiểu Du không sốt nữa rồi, thuốc hạ sốt trong đơn thuốc của thằng bé có phải là không cần uống nữa không?"
"Để tôi xem." Trâu Thu Mạn trấn an vỗ về đầu của một bạn nhỏ, đi tới nhận lấy cặp nhiệt kế nhìn một cái, cúi lưng xuống nói với Triệu Du: 'A—Mở miệng nào."
"AI" Triệu Du mở miệng ra.
Trâu Thu Mạn bóp nhẹ cằm của cậu bé, lấy ra chiếc đèn pin lúc nào cũng đem theo bên người, bật lên, quan sát tưa lưỡi, cổ họng của cậu bé, cởi áo của cậu bé ra, cầm chiếc ống nghe lại nghe nhịp đập trái tim của cậu bé: 'Không cần uống nữa, thuốc ở chỗ nào vậy?"
Tô Duệ chỉ về phía ngăn kéo của tủ đầu giường.
Trâu Thu Mạn lấy ra một túi thuốc còn thừa lại, mở ra, lấy đi thuốc hạ sốt ở bên trong: "Đã ăn cơm chưa?”
"Vừa mới uống nửa bát sữa."
"Đợi một lúc nữa, bón thuốc cho cậu bé." Trâu Thu Mạn cúi người nhét cho Triệu Du một viên kẹo: "Mười một giờ tôi sẽ đến, chúng ta đo lại nhiệt độ cơ thể một lần nữa, nếu không sốt, những thuốc khác cũng có thể giảm lượng lại rồi."
Tô Duệ đáp lại một tiếng, cúi đầu nói với Triệu Du: "Tiểu Du nói "cảm ơn" với chị đi nào."
Triệu Du nhìn viên kẹo ở trong tay: "Cảm ơn kẹo ạ."
"Chị không phải tên là kẹo, em phải nói là "Cảm ơn chị ạ', đã hiểu chưa nào? Nhóc conl" Trâu Thu Mạn bật cười bẹo hai má của cậu bé, ngẩng đầu lên hỏi Tô Duệ: "Buổi trưa, cô muốn ăn cái gì?"
"AI"