Chương 115: Tài sản (4)
Chương 115: Tài sản (4)Chương 115: Tài sản (4)
Tô Duệ mở tờ danh sách ra, vừa xem vừa nói: "Hôm nay nếu như tôi không ký vào, ông tính sẽ làm thế như nào?”
Cảnh quan Trương: "Tôi lại tới thêm một chuyến nữa..."
"Trước khi giao lại bên trên, ông có mở ra để xem lại không?"
Cảnh quan Trương suy nghĩ một láy, chữ đã được ký ở trước mắt của ông ấy rồi, ký liền một mạch tới tận hạng mục cuối cùng, với tính cách của ông ấy sẽ không xem lại, cầm về sẽ trực tiếp giao lên bên trên để lập hồ sơ.
Sau chuyện này, lại lật ra, cũng chỉ đành coi như không có gì, bởi vì không ký đồng nghĩa với việc đồng chí Tô chủ động từ bỏ đi những phần bồi thường này.
"Con mẹ nó, để một người tiểu nhân như vậy ở bên cạnh, mấy ông không sợ sao? Hôm nay là tôi, hôm khác sẽ tới lượt mấy ông đấy."
Cảnh quan trương bị cô nói cho sống lưng thoáng qua một cỗ lạnh khó hiểu: "... cô ta, cô ta không phải do tôi quản lý."
Tô Duệ càng nhìn tờ danh sách trong tay, lông mày lại càng nhíu chặt lại: "Ông có thể phản ánh lại một chút với bên trên mà, trong công việc lại để xen lẫn cảm xúc tâm tư cá nhân, đối ngoại cũng sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của công an mấy ông.'
Cảnh quan Trương vuốt mặt một cái: "Ừ, trở về, tôi sẽ nói với chủ nhiệm của cô ta một tiếng."
"Đây là cái quái gì?" Tô Duệ bị chọc cho tức đến nỗi đột nhiên vung tờ danh sách trong tay đi: “Cái gì mà ba cái màn, hai bó đũa, mười tám cái bát, hai mươi chín cái đĩa... Tôi cân mấy cái thứ này làm gì, một đống đồ vứt đi, có thể bù lại được một bộ đồ bằng ngọc không?"
Cảnh quan Trương khóe miệng giật giật, không nhịn được nhắc nhở nói: "Trang sức bằng nhọc cũng chẳng bán được mấy đồng tiền, mấy cái bình đất nung kia của cô để đấy cũng chẳng ai thèm."
Tô Duệ chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
"Thật đấy!" Cảnh quan Trương gật đầu nói: 'Những thứ này tôi đích thân mang người kiểm kê ra giúp cô, cô xem đi còn có đệm chăn thảm lau, tỉ vi, máy thu thanh, xe đạp, máy may, đồng hồ đeo tay, đồng hồ treo tường, làm gì có món nào không phải đồ tốt đâu. Tôi tính toán giá cả một chút, đã đủ để đền bù lại một bộ phận lớn những món đồ bị tổn thất rồi."
"À, còn có." Cảnh quan Trương lục lọi trong túi áo, lấy ra hai cái phòng bị dày cộp: "Tiền tiết kiệm của Trần Mỹ Như, Lâm Thành Lương tôi cũng giúp cô rút ra rồi, cái này là số phiếu trong tháng này của bọn họ, cô đếm xem."
"Bây giờ không phải là năm 58 sao?" Tô Duệ miết hai cái phong bì, có chút không thể hiểu nổi, những bức tranh chữ cổ, phụ kiện bằng ngọc sớm như vậy đã không còn đáng tiên nữa sao?
"Đúng thế!" Cảnh quan Trương buồn bực liếc nhìn cô một cái: "Đồng chí Tô, nếu như cô để ý tới những chiếc vòng tay, phụ kiện bằng ngọc đã tổn thất kia như thế, tôi trở về sẽ thẩm tra Trần Mỹ Như tiếp, xem xem hướng chảy về cuối cùng, sau đó giúp cô tìm lại."
"Cảm ơn! Cảm ơn nhiều lắm!" Tô Duệ cũng biết bản thân lúc nãy đã thất lễ rồi, tự cười mỉa bản thân một cái, giải thích nói: "Đây nếu là những thứ khác thì cũng bỏ đi không có gì cả, thế nhưng đây là những món đồ mà mẹ chồng với anh cả tôi để lại cho bọn trẻ, lại còn mất nhiều như thế, bây giờ không tìm về được, đợi Niệm Doanh, Niệm Huy trưởng thành rồi, tôi biết phải nói với bọn trẻ thế nào đây..."
Cảnh quan Trương sửng sốt một lát, sau đó nghĩ lại thấy cũng đúng, di vật của trưởng bối mà, bất kể là giá cả thế nào, cũng không nỡ để nó chảy ra bên ngoài cho người khác lãng phí.
Tiền giấy cùng với tờ danh sách liệt kê xe đạp gì đó giữ lại, danh sách tài sản cuối cùng của anh em Lâm hồng Quân trả lại cho cảnh quan Trương, Tô Duệ không ký....
Hai ngày sau, thuốc giải bắt đầu có tác dụng, bệnh tình của Tôn Tự Cường trở nên ổn định hơn.
Tư tưởng công việc, Triệu Khác cũng đã làm tốt rồi, không cần phải tiếp tục ở bên cạnh anh ấy nữa.
Viện trưởng Châu lấy thảo dược bảo người đun một nồi nước lớn cho Triệu Khác, anh từ phòng cách ly bên cạnh đi ra, liên tục tắm rửa ba lần, thay bộ quần áo được Chính ủy Tống bảo người đưa qua, sau đó liền quay người đi tới khoa nhi.
Hôm nay là chủ nhật, vợ của Tống Quốc Hồng, Phương Đông Thăng đều đến,
Phòng bệnh không lớn, người thân của người bệnh ở những giường khác cũng tới, chen chen chú chúc ồn ào vô cùng, Tô Duệ ôm Tiểu Du, dẫn mấy người đi tới vườn hoa nhỏ.
Triệu Khác đi qua, Trâu Mẫn, Tống phu nhân đang kéo Tô Duệ nói đám người Lâm Thành Lương đã bị áp tải ra khỏi thành phố bộ dạng nhếch nhác cực kỳ.
Phương Đông Thăng đỡ Tiểu Du ở trên cổ, vòng quanh Tống Quốc Hồng mấy vòng.
Dịch đờm trong phổi của cậu bé đã tiêu bớt hơn một nửa rồi, cũng không ho nữa, ôm chặt đầu của Phương Đông Thăng cười rất vui vẻ.