Chương 117: Nhà họ Lưu (1)
Chương 117: Nhà họ Lưu (1)Chương 117: Nhà họ Lưu (1)
Mắt thấy đã tới buổi trưa rồi, mấy người muốn rời đi, Triệu Khác ngăn lại không cho đi.
Ở cách bệnh viện không xa có quán cơm của quốc doanh, đại đầu bếp làm các món dược thiện rất ngon, Triệu Khác bế Tiểu Du dẫn mấy người họ qua đó, cách một đoạn đường cũng đã ngửi được mùi thơm của thịt, của dược liệu tỏa ra từ bên trong quán cơm.
Phương Đông Thăng hít sâu một hơi, cười nói: "Chú ngửi thấy mùi vị của gà tẩm rượu gạo với móng giò kho rồi đấy."
Vừa nghe, là biết đã từng đến ăn qua, không chỉ một hai lần.
Tống Quốc Hồng cũng cười: "Món sở trường nhất của đầu bếp Thường vẫn là cháo hũ.”
Gạo lức ngâm qua một đêm cho vào trong cái hũ, thêm nước suối kéo từ trong núi bên ngoài thành vào, để trên lửa than nấu đun ở nhiệt độ thấp, đợi cho sôi sùng sục, cho cua hoặc cá đã rửa sạch và cắt khúc vào, dừng lại một chút, thêm lên bên trên rau mầm tươi mới, nêm gia vị, nếm thử một miếng, cái hương vị đó, thơm ngon tới mức có thể nổ tung trên đầu lưỡi.
Tống Quốc Hồng suy nghĩ, nhịn không được mà chảy nước miếng.
Loại cháo này không đắt, hải sản lặt vặt không đáng tiền, thứ đắt là công phu.
Hỏi qua khẩu vị của mọi người một chút, Triệu Khác gọi một hũ cháo tôm cua, dưới sự nhắc nhở của Tô Duệ, lại gọi thêm một bát cháo tía tô tiêu đờm nhuận phế cho Tiểu Du.
Món chính gọi món mà Phương Đông Thăng luôn nhớ nhung tới, gà tẩm rượu gạo cùng với đường sâm, hoàng kì, đương quy, Ngọc Băng Thiêu kho với móng giò, trứng gà, tàu hũ ky. Triệu Khác lần lượt đưa cho hóa đơn qua cho cô với Trâu Thu Mạn, sợ tiên giấy trong túi anh mang không đủ, Tô Duệ lấy lí do đang bế Tiểu Du Nhi, mượn cớ đang ôm Tiểu Du Nhi che chắn ở phía trước, lặng lẽ nhét vào trong tay anh.
Triệu Khác quét mắt qua độ dày của tập tiền giấy: "Không cần."
"Tiền viện phí của Tiểu Du, lúc anh ở viện đưa cho vẫn chưa dùng hết." Tô Duệ nói: "Ăn cơm đã có Thu Mạn mua cho, làm gì có chỗ nào phải dùng tới đâu."
Dễ nuôi vậy sao!
Triệu Khác kinh ngạc nhướng mày lên, sau đó gật đầu, nhận lại số tiền giấy.
Lần này đi ra ngoài số tiền giấy mà anh mang theo quả thực không còn bao nhiêu, lần đầu tiên đến nhà họ Lưu, lễ vật không thể thiếu.
Ăn cơm xong, Triệu Khác nghĩ tới cuộc gặp gỡ chính thức, vẫn là sáng mai đi tốt hơn, thế là hẹn với Phương Đông Thăng sáng mai sẽ tới nhà họ Lưu.
Tiên mấy người họ rời đi, Triệu Khác đón lấy Tiểu Du đang ngủ say trong lòng Tô Duệ, hai người họ bước đi châm chậm tiến về phía trước.
Triệu Khác suy nghĩ một lát, nói: "Muốn nói với em chuyện này."
Tô Duệ ngẩng đầu lên nhìn anh một cái: "Anh nói."
"Kiến Nghiệp đã từng nhắc qua với em về nhà cậu của cậu ấy chưa?"
"Nhắc qua một câu." Tô Duệ hồi tưởng lại: "Nói rằng tết thanh minh năm thứ hai sau khi anh cả hy sinh, mợ mang theo theo nến tới nhà, muốn đưa Kiến Quốc đi tới mộ thắp hương cho mẹ với anh cả, bị Trần Mỹ Như đuổi ra khỏi nhà. Mợ nói Trần Mỹ Như không tôn trọng mẹ, trong lòng Kiến Quốc không có anh cả. Trần Mỹ Như bảo mợ mê tín phong kiến, tư tưởng của cả nhà từ già tới trẻ, cãi nhau ồn ào lên, giày vò qua lại suốt hai năm trời, sau đó liền không đến nữa."
"Ngày mai tôi với chú Phương đi tới nhà họ Triệu một chuyến."
"A?" Tô Duệ ánh mắt đầy vẻ hoài nghi nhìn anh. "Một là muốn lấy danh sách đồ cưới của đồng chí Lưu Anh, hai là muốn giúp Niệm Doanh, Niệm Huy tiếp tục có một mái nhà."
"Tái hôn sao! Có, có nhất thiết phải làm vậy không?”
Sau thời kỳ tận thế, tình thân phai nhạt, cả gia đình chỉ vì một miếng bánh mì, đều có thể động đao với nhau.
Vì thế Tô Duệ nghe tới tái hôn, phản ứng đầu tiên chính là phiên phức, phiền phức vô cùng vô tận.
Lại nói nữa, Niệm Doanh với Niệm Huy không phải là anh em của Lâm Hồng Quân, Lâm Kiến Nghiệp, tương liên mạch máu với mợ, bọn họ còn cách một tầng quan hệ tiểu bối, nếu như tái hôn, một bên sinh sống trong thành phố, một bên ở trong bộ đội, một năm không được gặp mặt, có thể có được bao nhiêu tình cảm chứ.
"Ở bộ đội đã xây dựng trường mầm non, cũng có lẽ qua vài năm nữa sẽ xây dựng thêm cả trường cấp hai, thế nhưng trường cấp ba không thể xây dựng được, một là vì nguyên liệu không đủ, hai là giáo sư khó mới. Hai đứa trẻ sớm muộn sẽ có một ngày đi ra khỏi bộ đội, đến thành phố để học tập, nhà họ Lưu đa số là người có học, cấp hai, cấp ba, thậm chí là đại học cũng đều có người trong tộc dạy học, tôi không mong nhà họ Lưu có thể phải đối xử với hai đứa trẻ giống như con cái nhà mình, chỉ cần bọn họ vào ngày trời lạnh, tặng áo bông cho bọn trẻ, tặng canh nóng, lúc bị bệnh có thể kịp thời đưa tới bệnh viện là được rồi."
Tô Duệ há hốc miệng: "Anh..."