Chương 118: Nhà họ Lưu (2)
Chương 118: Nhà họ Lưu (2)Chương 118: Nhà họ Lưu (2)
"Tô Mai." Triệu Khác cười nói: 'Lần trước chuyện mà tôi nói với em, em có thể nghiêm túc xem xét thế nào. Đương nhiên, nếu như không được, hai đứa trẻ, tôi cũng sẽ giúp đỡ trải bằng đường đi, bởi vì bọn họ là con cháu của liệt sĩ, xứng đáng nhận được sự ái mộ cùng với tin tưởng của tôi."
Tô Duệ nhìn anh, bình tính đứng yên một lúc, sau đó quay người đi: "Tới bách hóa Đại Lầu."
Khóe môi của Triệu Khác cong lên, sau đó vươn tay ra kéo cánh tay của cô: "Trở về bệnh viện trước đã, để bác sĩ kiểm tra giúp em xem thế nào."
Cơ thể Tô Duệ cứng đờ lại, quay người lại: 'Lồng ngực của tôi bây giờ không còn đau nữa, thật đấy!"
Cô thật sự cái túi thuốc trung y kia, vừa đắng vừa chua lại vừa chát.
Uống xong một vát, trong miệng có thể cảm thấy đắng cả một ngày, dùng cái gì để át đi cũng không được.
Triệu Khác nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, muốn cười, điều chỉnh lại tâm trạng sau đó nói: "Đi thôi, xem xem, để tôi yên tâm."
Cái người này, cái người này nói chuyện sao lại ám muội, cái hôm viết đường đi cho cô vẫn còn bình thường cơ mà.
Tô Duệ trừng mắt nhìn anh một cái, hất chiếc tay đang vắt trên vai của anh ra: "Đồ mặt dày! Có liên quan gì tới anh sao?"
Nói xong, đi từng bước lớn vào trong bệnh viện.
Triệu Khác bật cười thành tiếng, bế Tiểu Du cất bước đi theo.
Xem bệnh cho Tô Duệ là một vị thầy thuốc Đông y dùng sở trường dùng thuốc để điều trị bệnh tim, ông ta ra tay, lại xách ra thêm mười túi lớn túi nhỏ thảo dược trung y. Ôm túi thuốc đi ở phía sau Triệu Khác, có mấy lần Tô Duệ còn muốn lén lút vứt đi.
Triệu Khác nhịn cười, trong miệng thản nhiên nói: "Đi nhanh chút, về phòng bệnh cất thuốc đi, đưa em đi cửa hàng bách hóa mua hai túi kẹo sữa, trở lại ăn với thuốc."
Tô Duệ: ..."
Anh xem cô là Tiểu Hắc Đản chắc!
Trên đường đụng phải Trâu Thu Mạn, nhìn thấy Triệu Khác, cô ấy cười: "Đồng chí Triệu, anh về rồi à, đồng chí Tôn đã đỡ hơn chút nào chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi." Triệu Khác nói: "Mấy ngày hôm nay, cảm ơn cô nhiều vì đã chăm sóc cho Tô Mai với Tiểu Du."
"Chỉ là chuyện thuận tay mà thôi." Trâu Thu Mạn nói xong, lấy ra tiền giấy đưa cho anh: "Có anh ở đây rồi, việc mua cơm nước không còn cần tới tôi nữa chứ nhỉ?"
Triệu Khác nghiêng đầu nhìn về phía Tô Duệ: "Em tự mình đi mua cơm có được không?”
Mấy ngày này, anh sợ rằng không chăm sóc được cho cô với Tiểu Du.
Tô Duệ gật đầu, Tiểu Du hiện tại có thể tới nhà ăn rồi, cô ôm cậu bé ăn cơm chắc không có vấn đề gì.
Triệu Khác: "Đưa cho Tô Duệ."
Trâu Thu Mạn ám muội nhìn cô cười một cái, sau đó đem tiên giấy nhét vào trong tay cô, nhỏ giọng nói: "Khi nào kết hôn đừng quên đưa thiếp mời qua cho tôi đấy nhé?"
Triệu Khác vểnh tai lên nghe, quay đầu lại.
Tô Duệ nhìn thẳng vào ánh mắt đem theo ý cười của anh, nhảy dựng lên một lát, mặt đỏ bừng bừng, vội vàng cắt đứt lời nói của Trâu Thu Mạn: "Cô đừng có nói lung tung!”
"Ha ha... được rồi, tôi không nói nữa." Trâu Thu Mạn vui vẻ nói: "Nhớ đấy nhé, đừng quên đưa thiếp mời cho tôi."
Trở về phòng bình cất thuốc, Tô Duệ sờ sờ gương mặt, mới cảm thấy nhiệt độ đã giảm xuống một chút.
"Nóng sao?" Triệu Khác buồn cười nói.
Tô Duệ: ”...'
Hay cho đã biết còn cố hỏi, nghiến răng nghiến lợi, Tô Duệ vừa đi ra ngoài vừa nói: "Đi cửa hàng bách hóa."
Cửa hàng bách hóa ở thị Hoa thành rất nhiều nhập khẩu, mua vải vóc kẹo quả điểm tâm thuốc lá với rượu mà ngày mai cần thiết, đi qua tủ tủ bày đồng hồ, Triệu Khác nhíu mắt nhìn cổ tay trống trơn của Tô Duệ: "Mua một cái đồng hồ đeo tay nhé?”
Tô Duệ: "Trong đồ mà Trân Mỹ Như bồi thường có một cái."
Triệu Khác nhéo nhẹ vùng giữa mi: "Cái đồng hồ đó gửi về cho bác gái đi, em qua đây xem xem, thích cái nào?”
Đồ của Trân Mỹ Như, nói thật lòng thi, Tô Duệ cũng không muốn đeo, có điều bây giờ mua đồng hồ đeo tay hình như cũng không cần thiết: "Trong những món đồ được đền bù vẫn còn một cái mà."
Triệu Khác nghĩ tới những thứ mà cô mang trở về từ viện tử ở trên núi, nhịn không được nói: "Em có thể quản cái chân của mình, không chạy vào trong núi nữa được không? Với cá lá gan đấy mà em cũng dám đi, ở bên ngoài thì còn tốt, đi vào sâu bên trong thêm nữa, núi cao rừng rậm, rất dễ mất đi định hướng về thời gian, khó nắm bắt được phương hướng chính xác. Mua một cái đồng hồ đeo tay đi, chỉnh sửa lại một chút là có thể dùng như kim chỉ nam rồi."
Tô Duệ do dự một láy, nhấc trên tiến về phía trước, nhìn qua lớp tủ thủy tinh, một chiếc Rolex thủ công hạng nhất với ba kim, 540 nhân dân tệ.
Một chiếc Âu Kỳ loại hai, Longines, 420 nhân dân tệ.
Năm loại đồng hồ rẻ nhất, chẳng hạn như Bạch Lãng Đa, cũng có giá 240 nhân dân tệ.