Chương 119: Nhà họ Lưu (3)
Chương 119: Nhà họ Lưu (3)Chương 119: Nhà họ Lưu (3)
Tô Duệ nhìn hai cái, liền chuyển sang bên sản phẩm trong nước, một dãy đồng hồ đeo tay màu xanh lam sáng, bên dưới hiển thị tên hãng đồng hồ "Năm Nhất", Tô Duệ biết rằng chẳng đến mấy năm nữa nó sẽ được đổi thành "Đông Phong", sau đó lại đổi thành Hải Âu.
Chiếc đồng hồ đeo tay đầu tiên của ông nội chính là của nhãn hiệu Đông Phong, 120 nhân dân tệ.
Dây đeo cần được đặt hàng ngay tại quầy.
Tô Duệ không quá thích màu sắc này, thế nhưng cũng biết hiện nay trước mắt các sản phẩm trong nước chỉ có một loại này, một loại khác là đồng đồ đeo tay Thượng Hải, phải đợi nửa năm nữa mới được trình hàng.
Triệu Khác đánh giá một chút chiếc đồ hồ mà ánh mắt của cô đang hướng về: "Không thích sao?”
"Ừ" Tô Duệ gật đầu.
"Vậy thì đi thôi."
Nói xong, một tay bế bổng Tiểu Du tỉnh giấc đang ăn một miếng điểm tâm lên, một tay xách đồ đạc, quay người đi xuống tầng.
Tô Duệ: “...'
Cô còn tưởng rằng, cái người này sẽ khuyên thêm hai câu nữa cơ. ...
Phương Đông Thăng về tới nhà ngủ một giấc nhỏ chốc lát, thay quần áo, rửa mặt, xác theo cái túi lưới, lục tung hết lên để tìm đồ đạc.
Trâu Mẫn nhìn đến cau mày liên tục: "Anh tìm cái gì vậy?"
"Anh mang theo mấy món đồ đi tìm Lưu Gia Thịnh."
"Lưu, anh Lưu để cho anh vào nhà á?!" Cánh tay đang cầm đồ của Phương Đông Thăng ngừng lại một lát: 'Không cho vào, tôi đi tìm tộc trưởng nhà họ Lưu."
"Ai!" Trâu Mẫn nhẹ giọng than thở một tiếng, giành lấy cái túi lưới trong tay ông ấy, mở túi ra, lấy điểm tâm, đồ hộp, hoa quả, để đầy ắp một cái túi, sau đó nhét vào trong ngực của ông ấy: "Đi đi, chuyện của Kiến Nghiệp anh nói với anh ấy một tiếng."
Phương Đông Thăng bị dọa cho run lên cầm cập: "Thế thì chẳng khác gì bảo anh ấy đập chết anh à!"
Trâu Mẫn nhìn cái dáng vẻ sợ hãi của ông ấy, tức đến mắt trợn trừng: "Đánh chết anh cũng đáng đời lắm! Làm sao, anh còn chuẩn bị cả đời này không gặp anh ấy sao?"
"Thế, thế thì không có ý đó."
"Đi đi, mau đi, chuyện này sớm muộn thì cũng phải nói với anh ấy một tiếng. Hơn nữa." Trâu Mẫn nói: "Anh cứ im lặng không nói gì, thì anh ấy sẽ không biết đâu."
Phương Đông Thăng ôm túi đồ đứng đơ ra một lát, vuốt mặt sau đó xách túi lưới đi ra ngoài, ngồi xe tới nhà họ Lưu, đứng ở bên ngoài cửa do dự cả nửa ngày, lúc này mới lấy hết dũng khí nhấc tay lên gõ cửa. ...
"Em nói ai đến cơ?" Lưu Gia Thịnh kinh ngạc ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Phương Đông Thăng." Lưu phu nhân nói.
Lưu Gia Thịnh ngây người trong phút chốc: "Anh ta còn biết đường mà đến cơ à, anh còn tưởng rằng anh ta còn quên mất cửa nhà chúng ta ở đâu rồi cơ chứ?"
Lưu phu nhân: "Em nghe một vị học viên ở cục cảnh sát nói, Trần Mỹ Như nuốt không ít của hồi môn của chị, anh ta bây giờ mới tới..."
Lưu Gia Thịnh hoài nghi ngẩng đầu lên nhìn bà ấy: "Chuyện từ bao giờ vậy?"
Lâm Thành Lương không che giấu tin tức Lâm Kiến Nghiệp đã hy sinh, lúc ông ấy nghe được, vừa đúng lúc đang ở trên lớp dạy học, ông ấy ngã đổ từ trên bục giảng xuống, nằm trong bệnh viện nửa tháng trời, sau đó vẫn cứ luôn ở nhà nghỉ dưỡng.
Những chuyện náo loạn ồn ào trong thành phố mấy ngày hôm nay, thật sự là không biết gì cả.
Lưu phu nhân cũng không dám nói với ông ấy, sợ rằng lại khiến cho ông ấy bị kích thích.
Lưu Gia Thịnh đặt sách xuống, đẩy ghế ra đứng dậy đi ra ngoài nói: "Người đang ở đâu?"
"Phòng khách." Lưu phu nhân nhanh chóng đuổi theo bước chân của ông, căng thẳng nói: "Anh đừng vội, có chuyện gì không phải là vẫn còn cảnh sát hay sao. Nghe nói, lần này bí thư Lý, Tống Quốc Hồng đều ra mặt cả..."
"Ừ”" Lưu Gia Thịnh phân phó nói: "Em bảo người bưng trà lên chưa?"
"Đã chuẩn bị xong rồi."
Trong thời gian nói chuyện, hai người đã đi qua hành lang, tiến vào trong phòng khách.
"Anh Lưu." Phương Đông Thăng giật mình đứng bật dậy, chắp tay lại cười xòa nói: "Lâu lắm rồi không gặp!"
Lưu Gia Thịnh đánh giá ông ấy một lượt từ trên xuống dưới: "Già rồi!"
Phương Đông Thăng nghẹn lại, nhịn không được lầu bầu nói: "Tôi còn trẻ hơn anh đến mấy tuổi lận đấy."
"Ừ, tôi cũng già rồi. Hai ngày trước còn nằm mơ, tôi chết rồi." Lưu Gia Thành ngồi xuống ở phía bên kia cái bàn, một cánh tay tùy ý để trên bàn, một tay khác buông xuống đặt trên đầu gối, nhìn điểm sáng mập mờ dưới bóng cây ở trong sân: "Cái ngày mà bị đem chôn, cuối cùng cũng đã chờ được anh tới, anh báo tin cho tôi, nói... Kiến Nghiệp... hy sinh rồi, được chôn ở bên cạnh chị và Hồng Quân." Phương Đông Thăng khom người lại, sống lưng cong xuống, lẩm bẩm nói: "Tôi, tôi không có mặt mũi gì đến gặp anh cả."
Sau khi Lưu Anh mất đi, Lưu Gia Thịnh không đồng ý để Lâm Kiến Hồng cũng tiếp bước theo con đường cũ của chị, giúp anh ấy liên hệ với trường học bên Liên Xô, đóng gói một tấm vé máy bay và một hòm đồng bạc gửi qua cho anh ấy, ai mà biết đến Liên Xô rồi, anh ấy lại tự mình đổi một trường học khác.