[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 120 - Chương 120: Nhà Họ Lưu (4)

Chương 120: Nhà họ Lưu (4) Chương 120: Nhà họ Lưu (4)Chương 120: Nhà họ Lưu (4)

Phương Đông Thăng để ý giúp ông ấy, đợi mãi cho đến khi anh ấy tốt nghiệp trở về từ Liên Xô, lái máy bay tới chiến trường, Lưu Gia Thành mới biết được chuyện này, lúc đó tức giận muốn chết đi được! Liên lụy tới cả Lâm Kiến Nghiệp thà hy sinh chứ không nguyện ý ra khỏi quân đội vừa tìm về, cũng có chút không mong chờ... vê sau Lâm Hồng Quân hy sinh rồi, cục tức này chuyển sang trên người Phương Đông Thăng giúp Lâm Hồng Quân che giấu cùng với Lâm Kiến Nghiệp không chịu xuất ngũ, rất lâu đều không đồng ý cho bọn họ vào cửa.

Lưu Gia Thịnh: "Hôm nay cuối cùng thì anh cũng có mặt mũi tới rồi?"

Phương Đông Thăng thẳng người, xoa xoa hai tay, trên mặt mang nụ cười lấy lòng: "Tôi giúp Niệm Doanh, Niệm Huy tìm được một người ba."

Cánh tay đặt đang đặt trên bàn của Lưu Gia Thịnh đột nhiên nắm chặt lại: "Ba gì cơ?"

"Kiến Nghiệp không còn nữa, Tô Mai chăm sóc hai đứa trẻ cũng không thể cứ thủ thân như vậy cả đời, tôi muốn nghĩ rằng gả sớm gả muộn thì cũng đều là gả, nên giúp cô ấy một quân nhân nhân phẩm xuất chúng..."

"Quân nhân!" Hai từ này, kích thích khiến cho Lưu Gia Thịnh nổi cơn thịnh nộ từ tận đáy lòng, vớ lấy chén trà nhỏ trên bàn ném về phía Phương Đông Thăng: "Tìm chết có phải không, Tô Mai gả cho ai, làm gì đến lượt một người ngoài như anh tham gia vào hả."

Nói xong, đứng dậy cầm cây chổi lông gà ở cái bàn dài phía sau lưng, đuổi đánh theo ở phía sau khiến cho Phương Đồng Thăng kêu cha gọi mẹ.

"Quân nhân! Quân nhân thì làm sao chứ, không có những người quân nhân như chúng tôi, lấy đâu ra an ninh trật tự quốc gia chứ?" Phương Đông Thăng một bên ôm lấy đầu chạy trốn như chuột, một bên nói: "Tôi sớm đã nhìn ra rồi, anh chính là hâm mộ ghen tị, bản thân sức khỏe không tốt, không thể tham gia làm quân nhân được, chỉ đành vừa ngưỡng mộ nhìn chúng tôi khoác trên mình bộ lục quân trang, vừa thầm lặng mà ghen tị..."

"Đúng! Tôi ngưỡng mộ, tôi ngưỡng mộ mấy người mặt đen, da dày, ghen tị mấy người chạy nhanh, vì thế để cho tôi không ghen tị, anh đứng lại tôi xem nào." Lưu Gia Thịnh tức đến thở hồng hộc.

Phương Đông Thăng cho là thật đắc ý đứng lại nói: "Nhìn đi, nhìn đi bị tôi nói trúng rồi chứ gì..."

Lưu Gia Thịnh lập tức kéo lấy cánh tay của ông ấy, chổi lông gà trong tay liều mạng mà đập lên người ông ấy, mệt tới mức mặt đỏ tai hồng, mồ hôi chảy đầy đầu.

Lưu phu nhân: '...'

Bà ấy có phải là nên để Phương Đông Thăng tới nhà nhiều hơn không.

Lưu Gia Thịnh đánh mệt rồi, sau khi nghỉ ngơi một lát, mới nhận lấy thuốc trị vết thương do Lưu phu nhân đưa tới, lôi Phương Đông Thăng vào thư phòng.

"Cởi áo ra đi."

Phương Đông Thăng sợ tới mức giật mình, hai tay ôm lấy ngực: "Anh muốn làm gì?"

Lưu Gia Thịnh giật giật khóe miệng, cũng lười tiếp tục để ý đến ông ấy, ném thuốc trong tay về phía ông ấy, xoay người ngồi sau bàn làm việc, chậm rãi cầm quyển sách đang đọc dở lên, lật xem.

Phương Đông Thăng tay chân luống cuống bắt lấy thuốc, có tâm không lau đi, giơ tay sờ sờ mặt, đau tới xuýt xoa liên tục: "Cố ý phải không, toàn đánh lên mặt vậy?

Nói xong, thấy Lưu Gia Thịnh không quan tâm đến mình, giận giữ mở cửa, đi tìm Lưu phu nhân mượn cái gương, bôi thuốc lên mặt.

Về phần trên người, da ông ấy dày, cộng thêm việc Lưu Gia Thịnh vừa mới trải qua một trận ốm nặng, không còn sức lực, vén quần áo lên nhìn một chút, cũng chỉ đỏ một chỗ xanh một chỗ, không cần bôi thuốc, hai ngày là tan rồi.

Ném thuốc lên mặt bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống đối diện với Lưu Gia Thịnh, Phương Đông Thăng tùy tiện nói: "Anh không muốn tìm hiểu một chút, về người mà tôi giới thiệu cho Tô Mai sao?”

Lưu Gia Thịnh sắc mặt không đổi, cầm bút, rút ra tờ giấy trắng, bắt đầu viết.

Phương Đông Thăng lại nói: "Người ta đã ưng thuận rồi, chỉ cần bên phía Tô Mai gật đầu một cái, hôn sự này coi như thành rồi."

Lưu Gia Thịnh dừng nét bút: "Tên là cái gì?”

"Hi hi, không giả làm Bồ Tát nữa à?" Phương Đông Thăng đắc ý đến nhướng mày: "Triệu Khác."

Lưu Gia Thịnh lần đầu nghe, cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, suy nghĩ một lát: "Triệu Nho Sinh có một người đứa con trai út, hình như cũng tên như thế này."

"Đúng đúng, chính là cậu ấy!" Phương Đông Thăng kích động kêu gào ầm lên, lập tức cảm thấy không đúng lắm: "Ông quen Triệu Nho Sinh?"

"Ừ"

"Sao anh biết ông ấy?" Phương Đông Thăng tò mò hỏi.

"Bạn học của chị tôi."

"AI" Phương Đông Thăng không tới câu trả lời này: "Sao tôi chưa từng nghe chị Lưu Anh nhắc tới bao giờ?"

"Anh nghĩ anh là ai? Tại sao chị gái tôi lại phải chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng phải kể cho anh biết?"

"Xem đi, xem đi." Phương Đông Thăng vỗ Lưu Gia Thịnh một cái vui vẻ nói: "Lại ghen tị rồi!"

Lưu Gia Thịnh nắm chặt cái bút trong tay, cái dáng vẻ đê tiện này, thật muốn giơ tay lên cho ông ấy một cái bạt tai. Cố gắng nhịn lại, Lưu Gia Thịnh lại tăng tốc độ viết nhanh hơn.
Bình Luận (0)
Comment