Chương 121: Hàng giả (1)
Chương 121: Hàng giả (1)Chương 121: Hàng giả (1)
Lưu phu nhân đúng lúc bưng trà tới, chặn lại cái miệng của Phương Đông Thăng.
Lưu Gia Thịnh viết một lèo đầy cả trang giấy, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng sách, đi tới phòng ngủ, mở mật mã hòm ra, lấy danh sách của hồi môn đưa qua: "Nghĩ cách lấy hết những món đồ này của chị về đi."
Phương Đông Thăng cuống quýt đặt chiếc cốc xuống, nhét nốt nửa miếng điểm tâm đang cầm trên tay vào trong miệng, nhận lấy lật xem một lát, không khỏi sửng sốt: 'Mẹ nó chứ, anh bắt đầu điều tra từ bao giờ vậy?"
Trên hai tờ giấy vừa viết lúc nãy, đã được viết đây một bộ phận các nguồn chảy các món đồ cưới của Lưu Anh.
"Hai năm trước, tôi đi khu gia khuyến thành ủy thăm Niệm Doanh, phát hiện có vài món đặt trong nhà của Hồng Quân đã không còn nữa rồi." Lưu Gia Thịnh nói: "Không phải nói là bí thư Lý, ông Tống đã sai người điều tra triệt để các món đồ cưới của chị rồi sao?" Nếu như anh không tiện, tôi giúp anh gửi lên trên."
"Tôi đến chính là vì nó, ô cũng không đúng." Phương Đông Thăng tỉ mỉ gấp lại tờ danh sách cẩn thận, cất vào trong túi liền trên áo: "Của hồi môn là một trong số đó, còn một chuyện nữa, ngày mai Triệu Khác muốn đến nhà thăm hỏi, giúp Niệm Doanh, Niệm Huy tiếp tục mối quan hệ thân thích này với anh.
Lưu Gia Thịnh nhéo lông mày, lập tức nổi giận nói: "Cậu ta là cái thá gì chứ, dựa vào cái gì mà giúp Niệm Doanh, Niệm Huy tiếp tục mối quan hệ thân thích này? ÀI Không đúng, tôi với Niệm Doanh, Niệm Huy từ bao giờ không còn là quan hệ thân thích rồi?!"
"Anh nói linh tỉnh cái gì với thằng nhóc kia rồi hả?" Biết rõ được mâu thuẫn giữa ông ấy và Kiến Nghiệp chỉ có cái con người ở trước mặt này, Lưu Gia Thịnh phản ứng lại được, túm lấy cổ áo của Phương Đông Thăng, quát lên: "Nói!" "A, tôi có nói gì đây chứ, anh buông tay ra.' Phương Đông Thăng bị ghìm tới khó chịu, cố gắng kéo tay của ông ấy ra: 'Mâu thuẫn hai năm trước của nhà anh với Lâm Thành Lương, Hoa thành chúng ta có ai mà không biết chứ. Nếu không, anh cho rằng tại vì sao mà anh lại bị giáng chức ở trường?"
Lưu Gia Thịnh nghẹn lại, ngượng ngùng buông tay ra, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Coi như cậu ta có lòng."
Ngày hôm đó, Phương Đông Thăng ở lại tới tối muộn, hai người ở trong phòng sách không biết bàn luận chuyện gì.
Hôm sau, Triệu Khác tới cửa, Lưu Gia Thịnh mặc dù vẫn là một bộ cứng nhắc, Lưu phu nhân thì lại nhiệt tình pha trà bưng điểm tâm lên, buổi trưa lại tiếp đãi một bàn thức ăn ngon, giữ lại dùng bữa.
Những món đồ thuộc về nhà họ Lưu, đều có ký hiệu riêng ở những vị trí bí mật, sợ những người có trong danh sách ăn quyt, Lưu Gia Thịnh sai con trai trưởng Lưu Văn Hạo qua đây giúp đỡ.
Hai người ra khỏi nhà họ lưu, cầm theo danh sách của hồi môn và danh sách mà Lưu Gia Thành viết, trực tiếp tới cục cảnh sát báo án.
Cảnh quan Trương đọc tài liệu mà hai người họ cung cấp, bật cười nói: "Chỉ bằng hai tờ danh sách với một ký hiệu, mấy người liền muốn chúng tôi từng người đi tới mấy hộ gia đình này tra khảo tìm ra mấy món đồ cưới đã mất của đồng chí Lưu Anh sao? Có biết phải đắc tôi bao nhiêu người không?"
"Những người đắc tội thì không có gì phải sợ cả, sợ là sợ đắc tội người ta rồi, mấy người cũng chứng thực được mấy món đồ đó là của đồng chí Lưu Anh bị lưu lạc. Mấy người xem đi, những miêu tả ở trên này, một cái ký hiệu to bằng hạt gạo, gặp được nước thuốc đặc biệt, lập tức có thể mất đi. Đồng chí Lưu, bí mật này ở trong tộc của anh có không ít người biết đúng chứ? Anh làm sao có thể khẳng định rằng, Trần Mỹ Như không biết điều này?"
"Ký hiệu này chỉ có ba của tôi biết, bởi vì." Lưu Văn Hạo nói: "Đây là tác phẩm mà ông ấy tạo ra trong lúc nhàm chán. Cảnh quan Trương, ba của tôi là giáo sư khoa hóa học của trường đại học Hoa thành."
Mặc dù là như vậy, cảnh quan Trương cũng không tình nguyện mạo hiểm đi điều tra, một là quá rườm rà, hai là nhân viên liên quan tới tương đối nhiều: "Hai ngày trước tôi tới bệnh viện đã nói với đồng chí Tô rồi, người thân của Trân Mỹ Như và Lâm Thành Lâm, cộng lại nhiều vô số kể, có thể đủ để bồi thường đại bộ phận những món đồ bị tổn thất rồi..."
"Cảnh quan Trương sợ là đối với giá trị của đồ cổ có chút hiểu nhầm nhỉ." Ngón tay của Lưu Văn Hạo che lại ý châm chọc ở trong mắt, tùy ý chỉ chiếc bát Minh Tuyên Đức với họa tiết rồng vàng họa tiết màu xanh lam trong danh sách của hồi môn: "Những thứ khác không nói tới, chỉ riêng cái này, năm đó ông nội tôi lúc mua nó đã tiêu tốn năm nghìn đồng bạc."
"Cái này." Ngón tay của Lưu Văn Hạo lướt xuống dưới: "Chiếc lọ hoa văn màu xanh trắng thời nhà Minh là của hồi môn của bà tôi, thời dân quốc, từng có một người nước ngoài từng ra ngoài mua nó với giá sáu nghìn đồng bạc.
"Còn cần tôi tiếp tục không?" Lưu Văn Hạo nói.
Cảnh quan Trương: "..."