Chương 122: Hàng giả (2)
Chương 122: Hàng giả (2)Chương 122: Hàng giả (2)
Mắt thất cục diện có chút căng thẳng không thôi, Triệu Khác liền vàng giảng hòa nói: "Tôi thấy hay là thế này đi, của hồi môn không phải là còn lại một ít sao? Có phải chỉ bằng một cái ký hiệu là có thể nhận ra được hay không, chúng ta đi kiểm tra xem sao là biết rồi."
Cảnh quan Trương nhìn tư thế của hai người, chỉ tùy tiện là không thể đuổi đi được, vì thế liên đi lấy chìa khóa, mở nhà kho ra: "Này, những thứ này đều là được kéo lên từ phòng bí mật trong căn biệt thự của đồng chí Lưu Anh."
Hai người nhìn thấy vậy thì nhíu chặt mày, đồ đạc được đặt loạn hết cả lên, có một món đồ sứ còn bị sứt mất một miếng.
Cảnh quan Trương không được tự nhiên mà sờ mũi: "Mọi người cũng không biết được đồ cổ này nọ gì đó, thấy cũng không khác gì so với mấy cái hũ đựng thức ăn ở nhà, liền tùy tiện mà vứt đấy thôi."
Hai người không để ý tới ông ấy.
Triệu Khác bê cái hòm có chút méo mó lên, nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó lại đi thu dọn những món đồ nhỏ trên mặt đất.
Lưu Văn Hạo đeo găng tay lên, lấy kính lúp ra, bắt đầu lần lượt quan sát từng cái một, món đầu tiên rất nhanh liền tìm được một ấn ký to bằng hạt gạo ở nơi bí ẩn dưới phần đáy, món thứ hai... lật qua lật lại cũng không tìm được.
Lông mày của Lưu Văn Hạo khẽ cau lại, anh ấy cầm danh sách của hồi môn lên tìm một lượt, cũng không tìm được số nào trùng với tên của miếng ngọc trên tay.
Cũng có lẽ là sau khi cô cả đi lấy chông đã mua nó. Anh ấy nghĩ như vậy.
Sau đó anh ấy lại cầm lên món thứ ba, món đồ này cũng đồng dạng không có ấn ký, dựa vào hình dạng của nó để gọi tên, nhưng cái tên đó lại trùng khớp một cách khó hiểu với một món đồ bằng ngọc bích trong danh sách của hồi môn. Lưu Văn Hạo hoài nghi đặt xuống, lại cầm lên một món khác.
Món đồ này thì lại càng kỳ lạ hơn, không có ấn ký, hơn nữa cảm nhận cũng không đúng, anh ấy sờ nắn hơi dùng lực, vậy mà lại có bột phấn sột soạt rơi xuống.
"Đồng chí Triệu, có gì đó không đúng lắm."
"Làm sao vậy?" Triệu Khác cẩn thận tránh khỏi những vật đang được bày ra trên mặt đất, nhận qua miếng ngọc phật trong tay anh ấy: "Đồ giả sao?"
"Ừ”" Lưu Văn Hạo gật đầu.
Triệu Khác hơi nhíu mắt lại: "Kiểm tra lại toàn bộ một lần, xem thế nào."
Lưu Văn Hao xem lại từng món đồ một, có ấn ký chỉ có ba món đồ, những món đồ còn lại không phải là bị làm giả về tuổi đời, tạo hình, thì là đồ kém chất lượng.
"Cảnh quan Trương." Triệu Khác đứng dậy nói: "Là ông báo lên trên, hay để bọn tôi làm?"
"Tôi, tôi, tôi bây giờ liền đi tìm cục trưởng." Cảnh quan Trương lúc này cũng đã phản ứng lại được, những món đồ vật còn sót lại này của đồng chí Lưu Anh, đa đa số đều bị đánh tráo rồi, lại còn vô cùng có khả năng là liên quan tới một nhóm làm giả di sản văn hóa.
Cục trưởng rất nhanh liền dẫn tới hai giáo viên khoa khảo cổ của đại học Hoa thành tới, những kết luận đưa ra gần như là giống hệt với những gì Lưu Văn Hạo nói.
"Thẩm vấn Trần Mỹ Như, còn có cái này." Cục trưởng chỉ vào danh sách, kế toán viên Tôn Bằng Phi ở phòng tài vụ mà Lưu Gia Thịnh liệt trong danh sách, phân phó với cảnh quan Trương nói: "Sai người thâm lặng đưa anh ta qua đây, ở nhà cũng kiểm tra một lượt từ trong ra ngoài."
"Vâng!"
Ở nơi phá án, quân nhân không thể nhúng tay, nhưng Triệu Khác quyết định đảm nhận công việc của Tôn Bằng Phi. Mắt thấy cảnh sát Trương dẫn đội rời đi, Triệu Khác cởi quân trang, lộ ra áo sơ mi bên trong. Anh ngơ ngác, sau đó xoay chuyển ánh mắt, quan sát kiểu áo Tôn Trung Sơn trên người Lưu Văn Hạo. Anh tiến lên, tay bắt đầu mở từ cổ áo, lập tức cởi nút áo của Lưu Văn Hạo ra, cởi áo áo ra chỉ với hai, ba lần xoay, tiện tay ném quân trang vào trong ngực Lưu Văn Hạo đang sững sờ, cài kiểu áo Tôn Trung Sơn, vừa mặc vừa nói chân đuổi kịp đám người cảnh sát Trương.
Lưu Văn Hạo ôm quân trang của Triệu Khác, trố mắt trong chốc lát, kịp phản ứng, cúi đầu nhìn áo len cộc tay trắng trên người mình, ném quần áo Triệu Khác lên bàn làm việc của người ta, rồi vội đuổi theo.
Cảnh sát Trương đang dặn dò cấp dưới, lát họ bắt Tôn Bằng Phi, thì lúc lục soát phòng làm việc và nhà Tôn Bằng Phi, cần hành động nhanh chóng, động tĩnh nhỏ.
Quay đầu nhìn thấy hai người ở phía sau, cảnh sát Trương không khỏi nhíu mày, không vui nói: 'Cục Cảnh sát phá án, mời đồng chí Triệu, đồng chí Lưu vê!"
Triệu Khác kéo Lưu Văn Hạo cách bọn họ mấy bước, cười: "Thuận đường mà thôi, cảnh sát Trương đừng ngạc nhiên."
Cảnh sát Trương: "..."
Nhưng mà, thuận đường của họ lại thuận đến phía đối diện cửa phòng tài vụ, lúc Tôn Bằng Phi chống lại lệnh bắt chạy trốn thì nhấc chân đạp bay người ở dưới chân viên cảnh sát.