[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 123 - Chương 123: Quyên Góp (1)

Chương 123: Quyên góp (1) Chương 123: Quyên góp (1)Chương 123: Quyên góp (1)

Ngay sau đó, họ đường hoàng đi theo sau viên cảnh sát vào phòng tài vụ của Tôn Bằng Phi, để hỗ trợ lục soát, tìm đầu mối. Mỗi lần có viên cảnh sát muốn mở miệng ngăn cản, Triệu Khác sẽ cầm lên một món đồ, từ nhỏ đến lớn mà giảng giải suy nghĩ phá án, cũng dẫn dắt họ đi sâu vào điều tra.

Lưu Văn Hạo thì hỗ trợ phân biệt độ thật giả của đồ cổ khi lục soát được, cũng nhiệt tình giúp đỡ ghi vào trong danh sách.

Hai ngày không tới, trên dưới đồn cảnh sát, trừ cảnh sát Trương có cảm giác khó giữ được địa vị sâu sắc và cục trưởng cảm thấy quân đội đưa tay ra quá lâu, thì không có ai không thích hai người.

Một người thông minh, kế hay, một người lịch sự, nho nhã.

"Cục trưởng." Cảnh sát Trương đứng ở trước bàn làm việc của cục trưởng, chắp hai tay lạy: "Tôi cầu xin ông, tranh thủ thời gian để Triệu Khác đi đi."

Lưu Văn Hạo hết sức có ích, lại không chướng mắt, giữ lại cũng không sao.

Còn Triệu Khác, cảnh sát Trương thật sự rất sợ. Mình giảng giải vụ án cho cấp dưới, còn chưa nói đôi câu, tên Triệu Khác ở bên cạnh đã phản bác, vấn đề là người ta còn nói rất rõ ràng mạch lạc, có lý có chứng cớ.

Ý nghĩ phá án, phương pháp tróc nã của người ta còn có ích hơn mình.

"Cục trưởng..."

"Gọi hôn hả?" Cục trưởng nhức đầu, bưng cốc lên uống ực một cái, sặc sụa "khụ" mấy tiếng, giận đến mức quăng cốc lên bàn: "Tôi thì có biện pháp gì, tôi không muốn mời tổ tông kia đi sao? Nhưng người ta nói, bây giờ người ta không phải là quân nhân, không đại diện cho quân đội, chỉ là một quân chúng nóng lòng tới trợ giúp. Cũng không phải là anh không đuổi anh ta đi, kết quả thế nào, người ta quay về lại lấy thân phận quần chúng cung cấp đầu mối." "Đánh, không đánh lại được, đuổi, không đuổi đi được. Mẹ nó." Cục trưởng đập bàn: "Cứ như mời tổ tông!"

"Nếu không..." Cảnh sát Trương chỉ điện thoại: "Ông gọi điện thoại cho thư ký Quý."

Cục trưởng nhíu mày suy nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy.

Cảnh sát Trương đi ra khỏi phòng làm việc của cục trưởng, thở phào nhẹ nhõm, xuống tâng gõ cửa phòng họp, vẫy vây tay với Triệu Khác đang phân tích vụ án với viên cảnh sát: "Thư ký Quý tìm anh, bảo anh đến Văn phòng Thành ủy của anh ta một chuyến."

Triệu Khác liếm răng, toét miệng cười, đi tới trước mặt và vỗ vai cảnh sát Trương, lớn tiếng nói: "Hiệu suất làm việc không tệ, không uổng công mấy ngày nay tôi điên cuồng học thêm vốn kiến thức hàng đêm đi so tài với anh. Cảm ơn!"

Cảnh sát Trương ngẩn người, hiệu suất làm việc không tệ gì? Anh... Chẳng lẽ anh vẫn luôn chờ đợi mình đi tố cáo?

Viên cảnh sát trong phòng họp thì nổ tung: "Hóa ra anh biết nhiều như vậy là tạm thời học! Tôi còn tưởng rằng anh giỏi hơn đội trưởng của chúng tôi chứ?"

Hai mắt Lưu Văn Hạo lóe sáng, ôm máy tính xách tay, vội vàng đuổi theo: "Triệu Khác, có phải anh phải đi không?"

Triệu Khác quay đầu: "Ừ."

"Vậy tôi...

"Anh ở lại."

"Hải!" Lưu Văn Hạo ngơ ngác, không rõ nói: "Tôi tới giúp anh một tay, anh đi rồi, tôi còn ở lại làm gì?"

"Anh ở lại, trợ giúp bọn họ phá vụ án này." Triệu Khác xoay người rồi đi tới bên cạnh Lưu Văn Hạo, thấp giọng nói: "Sau đó dùng danh nghĩa có nghĩa vụ trợ giúp, đi làm ở đồn cảnh sát này." "Tôi không thiếu tiền."

"Tôi biết. Sợ là sau chuyện giá đồ cổ anh nói ngày đó sẽ khiến người có ý đồ chú ý. Lý do đi làm là đồ cổ trong nhà đã quyên góp vào ngày đầu giải phóng, lòng anh ngứa ngáy khó nhịn, cho nên đi tìm việc.' Triệu Khác khoác vai Lưu Văn Hạo, mang vẻ cảnh cáo, nói: "Hiểu chưa?"

Trong lòng Lưu Văn Hạo rét lạnh, gật đầu: "Tôi biết, quay về, tôi sẽ nói một tiếng với tộc trưởng, để mọi người đổi lại đồ trưng bày trong nhà."

Khá may, ngày đầu giải phóng, quả thật gia tộc bọn họ quyên góp rất nhiều thứ.

"Mấy đồ của cô cả được tìm về rồi xử lý như thế nào?"

Triệu Khác đút hai tay vào túi, cau mày, trâm tư một hồi: "Tôi thương lượng với Tô Mai một chút...

Đi ra từ đồn cảnh sát, Triệu Khác suy nghĩ rồi nhấc chân đi đến bệnh viện.

Trong vườn hoa nhỏ, Tô Duệ đang dắt tay Tiểu Du tập đi bộ.

"Tiểu Du." Triệu Khác ngồi xuống, vỗ tay: "Qua đây với ba."

Triệu Du ngẩng đầu nhìn anh, xoay người nhào vào trong ngực Tô Duệ, ôm chặt cổ cô, nghiêng đầu, phòng bị nhìn Triệu Khác.

Đã hai ngày không gặp, với Triệu Du mà nói, anh chính là một người xa lạ có hơi quen thuộc.

Tô Duệ bế Triệu Du đứng dậy: "Ngày hôm qua cậu, mợ tới, nói anh và em họ đến đồn cảnh sát hỗ trợ. Sao rồi, xử lý xong chưa?"

"Chưa." Triệu Khác cũng đứng lên: “Dính dáng có hơi lớn..."

Sau đó, Triệu Khác đơn giản kể lại chuyện đã xảy ra, cuối cùng nói: 'Bây giờ gần như nhân viên có tham dự vụ án đều biết, chọn bừa một hộp trong số đồ cưới của đồng chí Lưu Anh là có thể bán được mấy ngàn đồng bạc. Tô Mai, khoản này..."
Bình Luận (0)
Comment