Chương 124: Quyên góp (2)
Chương 124: Quyên góp (2)Chương 124: Quyên góp (2)
Tô Duệ hiểu ý của anh, nghĩ đến Trân Mỹ Như gây ra những chuyện này thì nghiến răng: "Trân Mỹ Như có tham gia buôn bán văn vật không?"
"Bà ta cho Tôn Bằng Phi chìa khóa nhà đồng chí Lưu Anh." Triệu Khác nói: "Tôn Bằng Phi cầm cái chìa khóa kia, lén sắp xếp một xưởng làm giả nhỏ ở đó. Sau khi Tôn Bằng Phi xảy ra chuyện, thì ôm tất cả trách nhiệm, Trân Mỹ Như giữ nguyên bản án ban đầu."
"Hai ngày nay, tôi và Lưu Văn Hạo phân tích căn cứ theo tài liệu tới tay đến giờ, tìm về những thứ đó thì cũng mười không còn một."
Tô Duệ không phải là người trong sáng không biết gì, kiếp trước từng được ông nội dẫn ra vào một số địa điểm đấu giá. Anh vừa nói vậy, Tô Duệ lập tức hiểu: "Bọn họ làm giả là đập vỡ đồ cũ, sau đó ghép với đồ giả, đúng không?"
"Ừ”" Triệu Khác gật đầu: "Người bình thường rất khó phân biệt được."
"Lúc tôi và Lưu Văn Hạo đang dọn dẹp đồ đã lục soát, thì nhìn thấy hai cái lò Tuyên Đức giống nhau như đúc, mới nghi ngờ. Đêm qua, chúng tôi lén cầm đi một cái, mời tộc trưởng Lưu giám định giúp, bên đó dám chắc chắn."
Như vậy, tìm nhóm đồ này về thì cũng khó có mấy món là hàng thật, còn thu hút mọi người Hoa Thành một cách vô ích.
“Quyên góp đi!" Tô Duệ đánh nhịp nói.
Triệu Khác lấy giấy bút ra, đưa danh sách đồ cưới cho cô: "Em thay mặt Niệm Doanh, Niệm Huy viết tuyên bố đóng góp, quyên góp cho ngành khảo cổ của đại học Hoa Thành, để các giáo sư làm đồ tham khảo cho sinh viên trong giờ học."
"Được." Tô Duệ nhận lấy bút, cố gắng học nét chữ của nguyên chủ, chép danh sách đồ vật muốn quyên góp, rồi viết mấy câu tuyên bố đóng góp ở bên dưới.
Triệu Khác nhận lấy, đọc, viết thêm mấy câu thông dụng của thời đại này, đưa cho cô, để cô chép lại một lần nữa, cho cô giữ lại tờ kia.
"Tôi đến Thành ủy lập hồ sơ." Triệu Khác gấp tuyên bố và danh sách đồ cưới, kẹp ở trong quyển sổ nhỏ rồi bỏ vào túi: "Sau đó đến đại học Hoa Thành, giao nó cho hiệu trưởng."
"Ừ." Tô Duệ cầm tay Tiểu Du, vẫy anh: "Tiểu Du, tạm biệt ba nào."
"Không." Tiểu Du lắc đầu, phì nước bọt nói: "Không nhìn."
Triệu Khác vươn tay véo mặt của con trai, tức tối nói: "Tốn công nuôi conl"
Tiểu Du đang ở giai đoạn tập nói, nghe vậy thì rất là dứt khoát đáp một câu: "Tốn công nuôi conl"
"Ha ha...' Tô Duệ mừng rỡ: "Tiểu Du nói chuyện với anh lại lưu loát, quá giỏi!"
"Tốn công nuôi con! Tốn công nuôi con!" Tiểu Du cảm thấy câu này rất dễ học, vô cùng xuôi. Cậu bé chỉ Triệu Khác, lặp lại mấy câu.
Triệu Khác dơ nắm đấm về phía con: "Trở về sẽ xử lý con!"
"Trở về... Câu này Triệu Khác nói nhanh, Triệu Du không nhớ hết, suy nghĩ rồi phun ra hai chữ: "Xử conl"
"Xử con! Xử con!" Nhìn bóng lưng Triệu Khác nhanh chóng đi xa, Tiểu Du giơ nắm đấm, có cảm giác ba bị mình dọa sợ nên chạy, nên hai chữ "Xử con" thành câu cửa miệng của cậu bé.
Lúc chơi với các bạn, bị người ta cướp đồ chơi, Tiểu Du sẽ kêu to "Xử con, bị người ta trêu cũng sẽ kêu "Xử con".
Vì dời đi sự chú ý của cậu bé, Tô Duệ đặc biệt mua hai quyển truyện thiếu nhi ở sạp sách báo bên đường về, đọc cho cậu bé nghe. ...
Triệu Khác đến Thành ủy, thư ký Quý đang phê duyệt tài liệu, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ chỉ ghế sofa: "Ngồi đi."
Sau một chén trà, thư ký Lý cầm tài liệu anh ta đã phê duyệt xong đi. Thư ký Quý đứng lên hoạt động thân thể một chút, ngồi xuống đối diện Triệu Khác: "Sợ mấy người tiểu Trương làm việc không tận tâm à?"
"Không." Giống anh ta, Triệu Khác cũng không vòng vo, thành thật nói: "Tôi muốn lập chút công, đổi món đồ."
"Lập công!" Thư ký Quý cười nói: "Anh quả thật lập công, không có anh, khuya ngày hôm trước sẽ không cản được thuyền buôn lậu kia."
Không phải là năng lực nghiệp vụ của đám người cảnh sát Trương không tốt, mà là hai người vốn không cùng một cấp bậc.
Triệu Khác tốt nghiệp hạng A ở trường lục quân Liên Xô, sau khi về nước thì không muốn ngồi phòng làm việc thoải mái. Vì gia nhập trừ phiến loạn đội ngũ, anh tự nguyện đóng vai tên công tử nhà giàu rồi vào sơn trại, áp dụng những gì đã học ở trường, đêm đó chẳng những trộm bản đồ sơn trại, còn làm nổ kho vũ khí.
Thành công có được sự coi trọng của bên trên, nhiệm vụ anh nhận đều vừa nặng nề, vừa nguy hiểm.
Tuy cảnh sát Trương tốt nghiệp trường cảnh sát chính quy, cũng từng chân ướt chân ráo thực chiến với kẻ thù, nhưng về độ bén nhạy với tin tức và năng lực quyết định thì mười cảnh sát Trương cũng không không sánh bằng một Triệu Khác.
"Nói đi." Thư ký Quý đẩy đĩa hoa quả trên bàn uống trà đến trước mặt anh, ôn tồn nói: "Muốn đổi cái gì?"
Triệu Khác quan sát đĩa hoa quả, có táo xanh, sơn trà, anh đưa tuyên bố đóng góp kể cả danh sách đồ cưới của Lưu Anh (có đồ cổ, tranh chữ và đồ ngọc) Tô Duệ viết trong túi cho anh ta, sau đó banh túi, bỏ sơn trà và táo xanh vào trong.