Chương 125: Quyên góp (3)
Chương 125: Quyên góp (3)Chương 125: Quyên góp (3)
Thư ký Quý vừa mở tuyên bố ra, vừa dở khóc dở cười nói: "Đừng lấy, bên cạnh vẫn còn, đợi lát đi thì để thư ký Lý cầm đựng giúp anh."
"Mua ở đâu?"
"Không phải mua." Thư ký Quý nói: "Ngày hôm trước lúc tôi xuống thôn quê thị sát công việc có gặp một vị chiến hữu cũ, núi nhà chiến hữu đó trông đầy cây ăn trái khác nhau, đang mùa chín, kéo tôi không cho đi, mạnh mẽ nhét cho tôi hai giỏ †o."
"Này..." Đọc xong tuyên bố đóng góp Tô Duệ viết, hồi lâu sau, thư ký Quý không nói ra lời.
Triệu Khác cầm táo xanh cắn: "Tôi muốn công việc của Tôn Bằng Phi."
"Hả?" Thư ký Quý không ngờ phần thưởng anh muốn là cái này: "Cho ai? Tô Mai à?”
"Không phải." Triệu Khác nhổ hạt táo: "Tìm người thay đổi công việc ở hai nơi, cho anh Tô Mai."
"À." Thư ký Quý gật đầu: "Phải rồi."
Anh ta biết, cách đây hai năm đã có người muốn sắp xếp công việc cho bốn anh em nhà họ Tô, chẳng qua là ông anh Tô kia là người ngay thẳng, sợ thêm phiền phức cho mọi người nên bị đẩy đi.
Lập tức, thư ký Quý giúp một tay mà viết tiếp, để anh cầm đến phòng tài vụ: "Bảo họ lúc chọn người, mắt sáng chút."
Triệu Khác gật đầu, nhận lấy tuyên bố đóng góp, danh sách đồ cưới anh ta đã phê chuẩn và ký, đứng dậy cáo từ, sang bên cạnh tìm thư ký Lý. Thư ký Lý đưa anh đi lập hồ sơ, sau đó anh xách nửa giỏ táo xanh, sơn trà đi ra cửa, để giỏ trúc ở chỗ lính gác cổng, đến trường học trước. Chuyện trường học dễ giải quyết, ghi tên quyên góp, giao danh sách đồ cưới là xong.
Về phần phòng tài vụ, không ít người muốn cho con cái trong nhà, thân thích công việc này, nhưng không nhiều người có năng lực làm hai công việc tại địa phương, còn cả câu nói đang chọn người của thư ký Quý thì càng thận trọng hơn mấy phần.
Đến khi đã muộn lắm rồi, Triệu Khác mới cầm hai tờ danh sách công việc đi ra.
Quay về Thành ủy, xách giỏ trúc ở cabin phòng bảo vệ, Triệu Khác xem đồng hồ, mười giờ hai bảy phút. Anh quyết định sáng mai đến bệnh viện tìm Tô Duệ.
Mượn lính gác cổng chiếc xe đạp, một sợi dây, để giỏ trúc ở sau xe đạp, Triệu Khác lái xe đến nhà họ Lưu.
Nếu đã nhận người thân, Triệu Khác sẽ không khách khí với bọn họ, mấy ngày nay anh vẫn trở về nhà họ Lưu ăn ở cùng Lưu Văn Hạo.
Bởi vậy, trong lòng Lưu Gia Thịnh và vợ thoải mái, cảm thấy anh không coi mình là người ngoài, có lòng thành.
Lúc Triệu Khác đến, Lưu Văn Hạo cũng vừa trở vê.
Bà Lưu xuống bếp nấu một nồi bún gà, đĩa rau nóng, rán bốn quả trứng gà cho hai người.
"Cảm ơn bác gái." Triệu Khác vội vàng nhận lấy cái đĩa, đặt lên bàn, sau đó chỉ giỏ trúc ở góc phòng: "Hôm nay lên Thành ủy thấy trái cây tươi ở phòng làm việc, có lấy một ít, bác gái rửa rồi cho bác trai ăn thử."
Bà Lưu cũng không khách khí, cười, lấy một giỏ hoa quả, cầm đi rửa.
Buổi tối Triệu Khác cứ dây dưa với mấy người ở phòng tài vụ, vẫn chưa ăn cơm, nên vào lúc này rất đói bụng. Anh bưng bát lên, nhanh chóng ăn xong, rồi lấy thêm một bát.
Lưu Văn Hạo mới ăn được một nửa bát thứ nhất đã no, rửa bát đũa cất đi, rồi quay về ngồi ở bên cạnh Lưu Gia Thịnh, nói về chuyện hôm nay với anh.
Lưu Gia Thịnh vừa nghe, vừa gật đầu liên tục: "Không tệ."
Triệu Khác khoa trương thở hổn hển: "Không nói trước với bác một tiếng về chuyện quyên góp, cháu còn tưởng bác sẽ mắng cháu."
"Sợ bác mắng mà còn dám trở lại?" Lưu Gia Thịnh trừng anh.
"Không trở lại, cháu cũng không có chỗ để đi!" Hai tay Triệu Khác giương ra, làm ra vẻ lưu manh.
Lưu Gia Thịnh bị anh chọc cho không kiêm được, thiếu chút nữa bật cười, ưu tư nói: "Ngày đó các cháu mang lò Tuyên Đức về, hôm sau bác muốn để Tô Mai quyên góp đồ."
Sáng sớm hôm sau, Triệu Khác vội vã ăn cơm, áng chừng danh sách công việc, câm túi lưới đựng chút táo xanh và sơn trà, xách hộp đựng thức ăn bỏ túi bà Lưu cho Tô Mai, nói một tiếng với Lưu Gia Thịnh tập thể dục sáng sớm ở trong sân, rồi lái xe đến bệnh viện.
Anh đến bệnh viện là mới hơn sáu giờ, Tô Duệ bế Tiểu Du, đang định đến nhà ăn.
"Sao anh tới sớm vậy?"
"Đưa bữa sáng cho em và Tiểu Du."
Triệu Khác đưa túi lưới, hộp đựng thức ăn trong tay cho cô, không để ý Tiểu Du giãy giụa mà bế cậu bé vào trong ngực. Sau khi bế cậu bé lên thật cao mấy lần, anh thành công ổn định cậu bé, nói: "Ngày mai Tiểu Du có thể ra viện?"
"Ừ, sáng mai." Tô Duệ lấy táo bỏ vào trong miệng, ậm ờ nói: 'Ngày mai anh tìm giúp tôi chiếc xe, tôi muốn lấy đồ ở khu gia quyến ở Thành ủy, chỗ ở ban đầu của Trần Mỹ Như, Lâm Thành Lương, chỗ Phó bí thư mới tới về."
"Được!" Triệu Khác thấy cô lại lấy sơn trà ăn thì hơi nhíu mày: "Sáng sớm em không sợ lạnh à, ăn cơm trước, buổi trưa ăn mấy thứ này tiếp."