[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 126 - Chương 126: Gửi Thư, Gửi Tiền (1)

Chương 126: Gửi thư, gửi tiền (1) Chương 126: Gửi thư, gửi tiền (1)Chương 126: Gửi thư, gửi tiền (1)

"Ngọt!" Tô Duệ buông túi lưới, hộp đựng thức ăn xuống, đến nhà vệ sinh rửa tay, trở lại cầm phích nước nóng tráng qua bát đũa, mở hộp đựng thức ăn ra, là một nồi hoành thánh đầy ú ụ.

Tô Duệ cầm thìa múc nửa bát cho Tiểu Du trước.

"Để tôi." Triệu Khác bế cậu bé, ngồi xuống ghế đẩu, đưa tay ra, nói: "Tôi đút nó cho, anh mau ăn đi, đừng lộn xôn."

Hộp đựng thức ăn không giữ ấm, lúc này ăn vừa đủ ấm. Tô Duệ đưa bát và thìa cho anh, cầm hộp cơm lên, múc đầy một hộp cho mình, múc một miếng, đưa vào trong miệng. Là nhân tôm, rất tươi: "Anh ăn chưa?"

"Ăn rồi. Tiểu Du ăn nửa bát là đủ rồi." Triệu Khác nói: "Ăn hết trong nồi đi, đừng để lại."

"Ừ." Tô Duệ ăn nhiều cơm, ăn hết số còn lại, rồi rửa táo xanh ăn.

Triệu Khác đút Tiểu Du ăn xong, đưa cậu bé cho Tô Duệ, thu bát đũa và nồi đi rửa.

Trở lại xoa xoa tay, anh đưa danh sách công việc cho Tô Duệ: "Xem đi."

Tô Duệ nhận lấy, xem, đều là công việc tốt, theo thứ tự là giáo viên tiểu học thị trấn và công nhân ở xưởng chế tạo vũ khí núi Khải Mông.

Cách nhà cũng không xa.

Hiển nhiên lúc chọn là có bỏ tâm.

"Cảm ơn!" Tô Duệ chân thành nói.

Triệu Khác trêu Tiểu Du trong ngực cô: "Nên nói cảm ơn là tôi."

Dứt lời, anh lấy ra một cái túi vải bên dưới túi lưới, kéo giỏ trúc dưới giường, bên trong đều là quà tặng của các cô dì chú bác đến thăm Tô Duệ và Tiểu Du. Có sữa bột, sữa Mạch nha, đường trắng, đường đỏ, bánh ngọt, kẹo, mứt hoa quả, vân vân.

Mỗi một loại đều có sáu, bảy phần. Triệu Khác mở túi vải ra, đựng thêm ba phần là đầy một túi to.

Tô Duệ liếc nhìn: "Bây giờ thu dọn à?"

Ngày mai ra viện, giờ thu dọn cũng được.

Triệu Khác đẩy giỏ trúc về chỗ cũ, buộc miệng túi, hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói: "Buổi sáng Tiểu Du còn phải truyên nước không?"

"Ừm, tám giờ bắt đầu."

Triệu Khác xem đồng hồ đeo tay, bảy giờ hai mươi phút: "Truyền bao lâu?"

"Một chai nước, bốn mươi phút."

Triệu Khác buông túi vải xuống, đứng dậy đi tìm y tá.

Trong chốc lát, y tá cầm kim tiêm và bình nhỏ giọt, đi theo sau lưng Triệu Khác vào.

Cậu bé thấy cô y tá thì sợ, Tô Duệ vội vàng che mắt cậu bé, che ngũ giác của cậu bé, tay kia vỗ lưng của cậu bé mà trấn an.

Triệu Khác đứng ở mép giường, cầm tay cậu bé, y tá tiêm cho cậu bé, rồi truyên nước.

Tiễn y tá đi, Tô Duệ buông tay che mắt Tiểu Du, trấn an mà xoa lưng cậu bé: "Xong rồi, Tiểu Du, không đau đâu."

Triệu Khác bóc hộp sữa, xé ra, nhét vào trong miệng cậu bé, còn lại thì đưa cho Tô Duệ.

Tô Duệ lắc đầu: "Hôm nay không ra viện, anh gấp gáp để y tá truyên nước cho Tiểu Du làm gì?"

"Ngày mai phải đến khu gia quyến lấy đồ, hôm nay chúng ta qua thu dọn trước. Còn nữa." Anh đập đập cái túi trên giường: "Lát đến bưu điện một chuyến, gửi cái này và danh sách công việc cho mấy người anh của em."

Tô Duệ kinh ngạc nhìn túi vải đầy đồ: "Cho người nhà tôi?"

"Nếu không thì sao?" Triệu Khác nhướng mày nhìn cô: "Có cần tôi bế Tiểu Du không, em dành thời gian viết thư cho nhà, lát nữa cùng gửi về."

Tô Duệ suy nghĩ, gửi đồ mà không viết một câu cũng kỳ lạ. Cô gật đầu, nhận lấy bút và quyển sổ nhỏ trong tay Triệu Khác, cẩn thận đưa Triệu Du cho anh.

Cậu bé có hơi bất an, Tô Duệ đưa truyện thiếu nhi, để Triệu Khác đọc cho cậu bé nghe.

Người nhà bên cạnh nhìn hai người hỗ trợ nhau thì cười trêu ghẹo: "Đồng chí Tô, bạn đời nhà cô thật có kiên nhẫn!"

Tô Duệ: "...'

Yên lặng, Tô Duệ câm bút và quyển sổ, đứng lên nói: "Trong phòng hơi tối, tôi đi ra ngoài viết."

Triệu Khác buồn cười nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của cô, tùy ý phụ họa hai tiếng với người ta, rồi cầm truyện thiếu nhi và chỉ tranh minh hoạ trong đó, đọc cho Tiểu Du.

Tô Duệ ở bên ngoài đã viết xong thư, lê châm chậm đến khi cảm thấy nên viết xong mới trở vê.

Hai người đến bưu điện gửi đồ, rồi Tô Duệ bảo Triệu Khác đưa cô đến ngân hàng.

Về số tiền cảnh sát Trương đưa tới lần trước, cô có giữ lại vé, số tiền là bảy ngàn rưỡi. Cô định chia làm hai, chia ra gửi dưới danh nghĩa Niệm Doanh, Niệm Huy.

Đến ngân hàng, Triệu Khác nhờ quan hệ, hai quyển sổ tiết kiệm được giải quyết rất nhanh. Tô Duệ cầm sổ tiết kiệm, khẽ thở ra, thời đại này tiêu xài thấp, có khoản tiền này thì hai cậu bé cũng bảo đảm hơn.

"Đi thôi." Triệu Khác võ vỗ yên sau xe đạp: "Đến khu gia quyến Thành ủy."

Tô Duệ cất sổ tiết kiệm, bế Tiểu Du ngồi lên. Chân dài của Triệu Khác đạp, xe chuyển động, chạy băng băng, loáng cái đã đến cổng khu gia quyến.

Vẫn là lính gác cổng kia giữ cổng, thấy Tô Duệ thì cười, tiến lên đón: "Đồng chí Tô, cô qua đây khuân đồ à? Có cần giúp một tay không?"

Tô Duệ bế Tiểu Du xuống xe, cười nói: "Ngày mai lấy, hôm nay tôi tới thu dọn trước."

"Được, có cần gì thì nói một tiếng."

Tô Duệ: "Vậy tôi cảm ơn trước."
Bình Luận (0)
Comment