Chương 127: Gửi thư, gửi tiền (2)
Chương 127: Gửi thư, gửi tiền (2)Chương 127: Gửi thư, gửi tiền (2)
Triệu Khác đưa giấy chứng nhận, lính gác cổng nhận lấy, ghi tên, không hỏi nhiều.
Cổng nhà họ Lâm ban đầu còn khoảng cách nữa, Tô Duệ bế Tiểu Du, lại ngồi lên yên sau xe đạp.
Ngày đó, lúc cảnh sát Trương đưa tiền và vé cho Tô Duệ, trong thư để cái chìa khóa. Tô Duệ tháo giấy niêm phong trên cửa, mở cửa. Vườn rau trong sân bị người ta đào bới lộn xôn, trong phòng còn kinh khủng hơn.
Đồ bị lật tung khắp nơi, không ít dấu vết đập phá.
"Sau khi xảy ra chuyện, thân thích của Trân Mỹ Như đưa Lâm Kiến Quốc trở lại hai chuyến." Triệu Khác giải thích: "Cảnh sát Trương dẫn người lục soát trong phòng ngoài nhà bốn, năm lần."
Tô Duệ bế Tiểu Du nhìn sơ lược tầng trên tầng dưới. Những thứ mà cảnh sát Trương viết đều ở đây, chỉ là ti vi và đài bị đập vỡ, đồng hồ Rolex kiểu nam và hoa mai kiểu nữ bị đập vỡ mặt đồng hô.
"Trong nhà chỉ có bốn thứ này đáng tiền!" Sắc mặt Tô Duệ khó coi.
Mặc dù từ trên xuống dưới còn mấy bộ đồ gỗ đỏ hạng sang, nhưng đều là của nhà nước giống như nhà.
"Đừng tức giận." Triệu Khác nhận lấy Tiểu Du có hơi bị hù dọa ở trong ngực Tô Duệ: "Đây là Lâm Kiến Quốc làm. Lâm Thành Lương vốn muốn giao phó anh ta cho em chăm sóc, tôi sợ em bị chọc tức nên tìm người lên nhờ anh ta mấy câu, bây giờ anh ta đã theo Lâm Thành Lương đi Tây Bắc."
"Để tôi chăm sóc?" Tô Duệ kinh ngạc chỉ mình: "Sao mặt mũi ông ta lớn vậy?"
Triệu Khác nhìn cô trợn tròn mắt, không nhịn được cười, nói: "Em đã chăm sóc Niệm Doanh, thêm ông chú, ông ta không cảm thấy có vấn đề gì." "Vả lại, từ đầu tới cuối, ông ta không có mâu thuẫn gì với em, cho nên... Tôi nghĩ, hẳn là ông ta cảm thấy mình có mấy phần mặt mũi với em."
"Hừ!" Tô Duệ cả giận: "Ai quen ông tai"
Bất kể là nguyên chủ và Lâm Kiến Nghiệp kết hôn, hay là sinh Tiểu Hắc Đản, cho tới bây giờ người nhà chồng đều chưa từng ló đầu.
Trước sau chỉ gửi hai trăm đồng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ giận đến mức phồng lên của cô, Triệu Khác sợ cô đau tim nữa, vội vàng khuyên nhủ: "Được rồi, đừng tức giận. Bên tôi mới xem qua, tỉ vi, máy thu thanh không có vấn đề lớn, cắm điện vào vẫn có thể xem có thể nghe, chỉ có hơi khó coi. Nếu em để ý, quay về tôi liên lạc với bãi phế liệu, tìm vỏ tỉ vi, máy thu thanh đổi lại. Còn đồng hồ đeo tay thì đợi lát nữa đưa đến cửa hàng đồng hồ để thợ sửa xem, ngày mai là có thể lấy về."
Cũng chỉ có thể như vậy.
Trước khi Lâm Thành Lương đi Tây Bắc, có mời bạn tạo quan hệ với bên công an giúp, gom một túi quần áo đưa cho Trân Mỹ Như ở ngục giam, túi khác là quần áo của ông ấy và Lâm Kiến Quốc, còn mang cả chăn, đệm, thảm các thứ.
Lần này, mọi người đều không nói gì, Tây Bắc lạnh khủng khiếp, không thể để hai ba con không mang gì đi.
Còn lại là bộ quần áo cũ của gia đình ba người, Tô Duệ mở tủ quần áo ra xem, cô có lòng nhưng không cần, bỏ đi thì quá đáng tiếc. Phải biết là ở quê quán, bà Tô đóng đế giày mà còn lo trong tay không có chút vải vụn, mà đây đều là nguyên liệu vải tốt, có mấy bộ dưới đáy tủ nhìn là biết mặc được có mấy lần. Đặc biệt là quần áo của Lâm Kiến Quốc, con trai lớn nhanh, thay đổi béo gầy cũng nhiều, nào là quần yếm, áo sơ mi trắng, áo len, quần len, áo khoác len. Tô Duệ lật ra là lấy được mười mấy cái, vẫn còn rất mới, còn có giầy da các cỡ lớn nhỏ, còn mới tám, chín mươi phần trăm.
Triệu Khác cõng Tiểu Du, tìm ít hộp giấy, sợi dây ở trong phòng để đồ, bỏ túi tỉ vi, máy thu thanh xong, thấy cô đứng ở trong phòng Lâm Kiến Quốc, nhìn một đống đồ trên giường với vẻ vừa chê trách vừa hơi do dự. Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không cần, bỏ túi gửi về quê."
Tô Duệ sững sờ, sau đó kịp phản ứng. Đúng rồi, cô không muốn để Niệm Doanh, Niệm Huy mặc đồ cũ của Lâm Kiến Quốc, các chị dâu trong nhà không để ý để các cháu mặc.
Còn có đồ cũ, chăn, đệm cũ, giày cũ các thứ của Lâm Thành Lương, Trân Mỹ Như, gửi về hết. Anh trai, chị dâu không dùng thì cho người ta cũng được.
"Phòng để đồ có túi, tôi đi lấy mấy cái." Triệu Khác nói xong, xoay người đi xuống tầng.
Tô Duệ mở tủ quần áo ra tìm ga trải giường, xếp quần áo, thảm cũ các thứ vào một túi, giây giếc thì dùng khăn quàng cũ cuộn thành một bó, nhét vào trong ga trải giường buộc chặt.
Sách giáo khoa cấp một, hai, ba, bốn, sách bài tập chưa ghi chép gì, bút chì, gọt bút chì, tẩy, hộp văn phòng phẩm mới, cũ, đèn bàn, chục quyển truyện thiếu nhị, sách ảnh, vân vân thì gom lại một túi.
Đứng ở trong căn phòng trống rỗng, Tô Duệ dò xét lại, sau đó thấy trên tủ quần áo còn bỏ sót một cái cặp da, cô giãm lên ghế với lên, ôm lấy nó, có vẻ rất nặng.