Chương 128: Cá Tiểu Hoàng (1)
Chương 128: Cá Tiểu Hoàng (1)Chương 128: Cá Tiểu Hoàng (1)
Triệu Khác cầm túi, sợi dây, hộp giấy tới, thấy vậy thì vội vàng bỏ lại đồ trong tay, vươn tay đỡ lấy giúp cô.
Để dưới đất, mở ra nhìn, là đàn nhị loại gỗ tử đàn đã rất cũ.
Tô Duệ cầm lên theo bản năng, sờ dây cung, không dùng được, phải thay dây.
"Đây là của ai?" Tô Duệ nghi ngờ nói.
Không giống như là của Lâm Kiến Quốc.
Triệu Khác đang quan sát cái hộp bên dưới, nghe vậy, anh nhướng mày nhìn: "Căn phòng này vốn là phòng Lâm Hồng Quân, Lâm Hồng Quân học chơi đàn nhị gỗ với mẹ anh ấy." Nghe nói đàn nhị của Lưu Anh là học người ta ở bộ đội.
Cái hộp đàn rất lớn, bốn cạnh và phần đáy dùng một lớp đệm bông màu đỏ có đỉnh ghim, trông không gian bên trong có vẻ rất nhỏ.
Triệu Khác nhìn chất liệu cái hộp, là hộp gỗ long não rất bình thường. Đàn nhị không nặng lắm, gỗ long não cũng không phải loại gỗ nặng gì, nhưng lúc vừa ôm lên buông xuống, rõ ràng là đè lên tay.
Lớp đệm bông màu đỏ được ghim trên cạnh hộp, không tháo xuống được. Tay Triệu Khác lục lọi cẩn thận, đệm bông không dày như khi nhìn, cái hộp này khá kỳ lạ.
Tô Duệ thấy anh nhìn chằm chằm cái hộp, cô thả tinh thần lực ra đảo qua dưới tay anh, trong lớp ghép vách hộp vàng óng: "ỒI"
Triệu Khác: "Em cũng cảm thấy độ dầy của nó không đúng à?"
"Ừ, tôi đi lấy dao." Tô Duệ cẩn thận đặt đàn nhị lên giường, đứng dậy đi xuống phòng bếp, lấy dao lóc xương đi lên.
Triệu Khác nhận lấy dao, cạy từng cái đinh cố định đệm bông xuống trước, sau đó gỡ đệm bông xuống, gõ khe khẽ lên vách, sau đó tìm khe hở nhỏ, dần dần cạy ra.
Hai người chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, từng thỏi vàng lộ ra.
Tô Duệ vui vẻ nói: "Giàu rồi."
Triệu Khác xoa cằm, mặt lộ vẻ trâm tư: "Tìm xem."
"Còn nữa à?" Tô Duệ kinh ngạc nói: "Trần Mỹ Như như vậy mà có thể qua mặt đám người cảnh sát Trương nghiêm hình ép cung thật sao?”
"Không nhất định là Trân Mỹ Như để lại." Triệu Khác chỉ hộp trong tay: "Giống như cái này, không phải đồng chí Lưu Anh chuẩn bị cho hai đứa con trai lập gia đình, thì là Lâm Hồng Quân giấu."
"Ồ" Tô Duệ mở tinh thần lực ra, quét qua lại ở bên trong phòng, không có gì, nhưng cô lại không thể nói rõ với Triệu Khác, chỉ nói: "Tôi sang phòng ngủ chính bên cạnh nhìn xem, anh ở đây tìm đi."
"Ừ”" Triệu Khác gật đầu, đổ thỏi vàng ra đếm, ba mươi sáu thỏi, một thỏi nặng một lạng, một lạng là ba mốt phẩy hai lăm gam. Trước giải phóng, một thỏi có thể đổi được ba mươi, bốn mươi đồng bạc, nhưng chỉ mua được một khẩu súng trường cổ không tên tuổi. Bây giờ, ra ngân hàng có thể đổi một đồng bạc được năm đến tám đồng, một thỏi vàng có thể đổi được chừng hai trăm tám mươi đồng.
Triệu Khác cúi đầu cười, mười ngàn đồng có thể mua được mấy ngôi nhà cho Niệm Doanh, Niệm Huy, bây giờ cũng coi là đáng giá.
Tô Duệ mở tỉnh thần lực ra quét qua lại mấy lần ở trong phòng ngủ chính, mà chỉ nhặt được được một cái khuyên tai hồng ngọc ở dưới gầm giường, hẳn là Trần Mỹ Như làm rơi.
Trên tầng có tổng cộng bốn phòng, trừ hai phòng ngủ ra thì có một phòng khách, ban đầu là chỗ Lâm Kiến Nghiệp thỉnh thoảng tới ở.
Tô Duệ đi vào, đồ của Lâm Kiến Nghiệp đã được thu dọn thành hai túi để dưới đất.
Một túi chăn, đệm, quần áo, một túi sách vở ghi chép.
Một phòng khác là phòng chứa đồ, để thuốc lá, rượu, đồ dinh dưỡng và chăn, đệm không dùng mới tinh. Hai khăn lông, hai bộ chăn đệm bằng tơ lụa phượng hoàng mặc hoa mẫu đơn, một cuộn len màu xám tro, hai xấp vải len cashmere đỏ thẫm, một xấp vải nhung kẻ màu đen.
Dưới tầng cũng có bốn phòng, phòng làm việc, phòng ngủ bà vú, phòng khách, phòng ăn, xây hai gian khác trong sân nhỏ, làm phòng bếp và phòng chứa đồ linh tinh.
Tô Duệ đi vòng quanh, không tìm được bí thất, phòng ghép gì, có điều lại tìm được một vòng tay ngọc mỡ dê và một mặt dây chuyền ngọc dát vàng Ngọc Quan Âm điếu trụy ở trong hộp dưới gầm giường bà vú.
Trong giá sách của phòng làm việc trống trải để khung ảnh, có ảnh gia đình của nguyên chủ, Lâm Kiến Nghiệp và Tiểu Hắc Đản, ảnh mẹ con Lâm Hồng Quân, Lưu Anh, còn cả ảnh gia đình Lâm Hồng Quân, Tiên Huệ Như và Lâm Niệm Doanh.
Tô Duệ cầm vải xoa xoa, mang lên tầng, tiếp tục bỏ vào túi.
Triệu Khác để từng thỏi vàng vào lại hộp, cầm đinh mũ đóng đinh đệm bông đỏ, bỏ đàn nhị vào, đóng hộp, tìm một cái búa nhỏ và lộc cộc mà lục soát từng căn phòng một.
Bà Tống tan tâm trở lại, thấy giấy niêm phong trên cửa nhà họ Lâm bị bóc ra thì đi vào nhìn. Triệu Khác đang cõng Tiểu Du mang đồ từ trên tâng xuống, túi lớn túi nhỏ, bà Tống vội vàng chạy lên giúp, đỡ lấy: "Ai dà, tiểu Triệu, các cháu qua thu dọn đồ đạc mà sao cũng không nói một tiếng. Bác đi làm không rảnh, không phải trong nhà có bà vú, bảo vệ sao, để họ chạy tới hỗ trợ một tay."
"Được." Triệu Khác cười nói: "Lát nữa để bảo vệ chạy đến bưu điện mấy chuyến giúp cháu."