Chương 129: Cá Tiểu Hoàng (2)
Chương 129: Cá Tiểu Hoàng (2)Chương 129: Cá Tiểu Hoàng (2)
"Chạy đến mấy chuyến!" Bà Tống để túi quần áo trong tay ở trên ghế sa lon, kinh ngạc nói: "Cháu muốn gửi bao nhiêu thứ? Một chuyến còn mang không xong."
Triệu Khác chỉ bốn, năm cái bao tải trên đất ở phòng khách, rồi chỉ tất cả túi quần áo lớn nhỏ trên ghế sa lon: "Đều phải gửi đi."
"Gửi hết?"
Sợ bà Tống hiểu lầm cái gì, Triệu Khác giải thích: "Những thứ này đều là quần áo cũ, giày cũ, chăn, đệm cũ các thứ của Lâm Thành Lương, Trân Mỹ Như. Tô Mai không mặc vừa quần áo, cô ấy dùng chăn đệm không quen, bỏ đi thì tiếc, chẳng bằng gửi về quê quán cô ấy, làm đệm cho người nhà, làm quần áo đi làm mà mặc."
Bà Tống suy nghĩ như vậy cũng có lý, nhưng cũng quá là nhiều đồ.
Đúng lúc Tô Duệ xách hai cái túi vải xuống, bà Tống tiến lên xách giúp một túi, rồi đề nghị: "Tiểu Tô, bác thấy đừng gửi chăn, đệm cũ, phí vận chuyển của bưu điện cũng không ít. Ra khỏi khu gia quyến, trên đường có một cửa hàng làm chăn đệm, bỏ thêm mấy đồng, lấy cũ đổi mới, không đổi hết, các cháu để cho mình dùng. Còn về quần áo của Trân Mỹ Như, cho dù loại vải kia cũ hay mới đều không thích hợp cho bác mặc lúc làm việc ở quê. Cháu cho bác, bác tìm người đổi mấy mét vải cho cháu.”
"Ôi, được ạ?" Đây là niềm vui ngoài ý muốn, vừa rồi Tô Duệ do dự vì phí vận chuyển của một túi đồ buổi sáng kia mất gần hai đồng, giờ còn nhiều như vậy, sợ là không đến hai, ba mươi.
Vấn đề là gửi chăn nệm cũ về đúng là không có lợi lắm. Vải quần áo của Trần Mỹ Như tất nhiên là tốt, nhưng cô thấy các chị dâu cao cao, mập mập, quần áo của Trần Mỹ Như cớ nhỏ, không ai mặc vừa một bộ, không giống quần áo của Lâm Thành Lương, may tương đối rộng rãi, anh cả không mặc được thì còn có anh hai.
"Có thể." Bà Tống lo liệu nói: "Cái nào là cho bác." Đồ của Trần Mỹ Như, túi của Tô Duệ, tất nhiên có cả mấy túi quần áo kia, trong chốc lát, họ xách bảy, tám túi đi ra: "Bác gái, còn có hai đôi giày cao gót, mới tâm chín mươi phần trăm..."
"Mang cả ra."
Triệu Khác đẩy xe đạp ra, cầm dây buộc ở yên sau xe: "Bác gái, cháu đưa bác đi."
"Đến ngoại ô phía nam." Bà Tống đẩy xe đạp mình lái tới, đuổi theo Triệu Khác, nói: "Bên kia có hai xưởng may, bác trực tiếp đưa đi cùng anh ta để đổi vải vóc, như vậy sẽ bớt chuyện."
"Vâng.....
Đồ của Trân Mỹ Như đổi được năm cái chăn tơ lụa, hai cái đệm vải bông in hoa to, hai xấp vải bông ca-rô trắng xanh, một tấm vải may đồ lao động màu xanh đậm.
Bà Tống không hài lòng lắm, trở lại tố cáo với Tô Duệ: "Bác nhìn trúng một xấp vải bông đỏ, nếu không phải tiểu Triệu cứ đòi ca-rô trắng xanh này thì đã đổi được, ca-rô có cái gì tốt nhìn, còn không bằng vải hoa nhỏ."
Tô Duệ thì cảm thấy vải ca-rô không tệ, cô và hai đứa trẻ có thể may đồ mẹ con để mặc.
Chăn nệm cũ, thảm cũ được thêm chút tiên, Tô Duệ đều đổi thành chăn nệm mới, tổng cộng đổi ba cái chăn nệm.
Như vậy, sau này Tiểu Hắc Đản chia giường cũng có chăn nệm đắp.
Đồ của Lâm Thành Lương và Lâm Kiến Quốc, kể cả năm cái chăn tơ lụa, vải nhung kẻ màu đen, hai điếu thuốc, hai chai rượu đều được gửi hết về quê quán.
Ban đầu Tô Duệ còn muốn gửi nhiều, nhưng sợ nhà đột nhiên nhận được nhiều đồ như vậy sẽ bất an, lo lắng.
"Xong rồi." Đi ra từ bưu điện, Tô Duệ đón lấy Tiểu Du, thở phào nhẹ nhõm: "Còn lại chỉ chờ ngày mai anh tìm xe tới, kéo về bộ đội."
"Em có chìa khóa nhà Đồng chí Lưu Anh không?”
"Có." Tô Duệ mở túi đeo vai mang bên mình ra, lấy ra cho anh xem: "Phải đi à?"
"Đi xem một chút."
Cặp mắt Tô Duệ sáng lên, cô bế Tiểu Du ngồi lên yên sau: "Nói không chừng còn có thể tìm ra một hòm vàng."
"Ha ha..." Triệu Khác cười nói: 'Đừng nghĩ tốt đẹp quá."
Nhà Lưu Anh ở bên kia thành phố, là một tứ hợp viện ẩn mình trong thành phố nhộn nhịp.
Vào cổng chính là sân, phòng chính là ba gian có hai gian bên, các sương phòng bên trái bên phải có ba gian, gian sau của bốn gian là bên cạnh cổng, hoa cỏ trong sân sao nhãng xử lý nên đã sớm hoang vu.
Mấy gian sau bị đám người Tôn Bằng Phi làm thành một xưởng nhỏ, bị đám người cảnh sát Trương tới dọn dẹp mấy lần, nên giờ sạch sẽ đến mức ngay cả mảnh ngọc vỡ ngọc hay mẩu vụn gì cũng không còn.
Mà trong bí thất phòng ngủ chính thì chất đống một đống đá lớn nhỏ.
Tô Duệ quét tinh thần lực, có mấy cái xuất hiện ánh sáng xanh ở trong, có một cái thì là hông nhạt, một cái là màu tím đậm: "Nguyên thạch?”
Triệu Khác bế Tiểu Du ngôi xuống, cầm đèn pin cẩn thận quan sát: "Là nguyên thạch, có điều bên trong hẳn không có ngọc gì.' Nếu không, nào còn có thể còn đến bây giờ, đã sớm bị đám người Tôn Bằng Phi biết bí thất lấy đi.