Chương 130: Bí thất (1)
Chương 130: Bí thất (1)Chương 130: Bí thất (1)
Đè nén sự kích động trong lòng, Tô Duệ vội vàng mở túi đeo vai ra, lấy ra danh sách bồi thường cảnh sát Trương cho cô, đi tới cửa vào, chiếu sáng và tìm được "một đống ngọc", cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Liếc sau xe đạp, Tô Duệ ngẩn ra, suy nghĩ, đi tới hỏi Triệu Khác: "Vừa rồi ở khu gia quyến, anh có thấy xe đạp không? Anh xem nơi này đi, còn có một cái xe đạp bồi thường."
"Không có." Triệu Khác nhìn, nói: "Lát đến đồn cảnh sát hỏi cảnh sát Trương xem có phải ai lái đi không."
"Ừ-" Tô Duệ gật đầu, xít lại gần Triệu Khác, chiếu đèn pin, đọc danh sách lần nữa, chắc chắn không bỏ sót gì mới thở phào nhẹ nhõm: "Ngày mai cũng kéo hết số ngọc này về bộ đội đi."
"Thích ngọc à." Triệu Khác dụ dỗ: "Tôi tìm người mua đá cho em chơi, đừng động đến đống phế liệu này." Không đủ để chơi.
"Đây không phải là phế liệu, trực giác của tôi nói cho tôi biết bên trong có ngọc." Thấy Triệu Khác há mồm muốn phản bác, Tô Duệ vội nói: "Nếu không, chúng ta cầm hai viên ngọc đến nhà cậu, để cậu xem giúp."
"Được!" Triệu Khác đưa Tiểu Du cho cô: "Bế đi, tôi đi xem nơi khác."
Buổi trưa, cậu bé ăn cơm no rồi ngủ, lúc này vẫn chưa dậy. Tô Duệ vội vàng cất danh sách bồi thường, cẩn thận bế cậu bé vào trong ngực, ôm chặt trong người anh.
Triệu Khác lấy ra cái búa nhỏ mang tới từ khu gia quyến, gõ quanh vách tường bí thất. Lúc Tô Duệ đi vào đã mở tinh thần lực ra tra xét qua, cô không nhìn thấy cái gì giống như phòng tối, toàn bộ bí thất đã bị mấy người cảnh sát Trương càn quét, chỉ còn lại đống đá trước mắt này.
Có năm viên phát ra ánh sáng xanh, một viên hồng, tím, còn lại đều là phế liệu. Gõ vách tường, rồi Triệu Khác gõ qua trên và dưới vách tường, cuối cùng còn chưa từ bỏ ý định, cẩn thận dời đá khỏi chỗ, kiểm tra từng tý nơi chôn đống đá.
Tô Duệ bế Tiểu Du ngồi trên bậc thang ở cửa vào, mệt mỏi chờ. Thấy vậy, cô biết sẽ kết thúc rất nhanh, nên phấn chấn tinh thần, vội vàng chọn hai viên đá phát ra ánh sáng xanh, chỉ chờ Triệu Khác gõ xong nơi cuối cùng là sẽ để anh tới ôm đá đi ra ngoài.
Kết quả, con mẹ nó, chuyện mất mặt xuất hiện. Chỉ nghe thấy tiếng rắc rắc hơi vang lên, tảng đá trước mặt Triệu Khác dần tách ra hai bên, tiếng xé gió nhanh chóng lao vút lên từ phía dưới.
Trái tim Tô Duệ lên tận cổ họng trong nháy mắt: "Cẩn thận..."
Triệu Khác lộn ngược ra sau, tránh mũi tên bắn lên từ phía dưới, hai lỗ tai ong ong, anh xoay người lại đỡ tay Tô Duệ, quả quyết quát: "Đi"
"Rắc rắc!"
"Rắc rắc!"...
Bốn vách tường, thậm chí cả đỉnh vách tường cũng đồng loạt nứt ra từng khe nhỏ, ánh đèn pin chiếu xẹt qua, có thể thấy những mũi tên lạnh như băng ẩn sâu trong các khe nhỏ.
Tô Duệ không dám thờ ơ, bế Tiểu Du trong ngực, được Triệu Khác che chở, cô nhanh chóng chạy về phía bậc thang.
Nghe tiếng xé gió sau lưng, Tô Duệ nhanh chóng lấy ra tất cả chìa khóa trong túi đeo vai, không dừng chân, không quay đầu, giơ tay lên, từng cái chìa khóa tách ra khỏi móc khóa, đón mũi tên bay tới và bắn ra ngoài.
"Leng kengl"
"Leng kengl"...
Chỉ cản trở được một đợt. Nhưng chính nhờ ngăn được như vậy đã giúp hai người nhanh chóng chạy đến đầu bậc thang, nhảy lên mặt đất.
Hai người vừa xuống đất, cửa vào bí thất ùng ùng mà đóng lại.
Tiểu Du bị đánh thức, sợ hãi mà "hu hu" khóc lớn.
Tô Duệ không nghĩ nhiều, vội vàng bế cậu bé ra khỏi phòng ngủ, đi ra bên ngoài ánh nắng, đung đưa, dỗ: "Tiểu Du đừng sợ, đừng sợ, không sao, cô ở đây, cô ở đây..."
"Hức... Cô..."
"Cô ở đây, Tiểu Du không sợ." Tô Duệ lấy dị năng thuộc tính hỏa ra, lòng bàn tay phủ lên một ít năng lượng yếu ớt, lân theo lưng của cậu bé, dẫn dắt trấn an: "Tiểu Du của chúng ta dũng cảm nhất, vừa rồi đánh quái vật trong mơ, có đúng không? Âm một tiếng, đánh ngã quái vật."
"Quái, vật?" Tiểu Du chớp chớp mi mắt ướt nước, nghi hoặc nói: "Tiểu Du đánh..."
"Đúng, Tiểu Du của chúng ta đánh quái vật, Tiểu Du của chúng ta là siêu anh hùng...'
"Tôi là anh..."
"Tiểu Du là anh hùng, là rất đỉnh, còn đỉnh hơn ba!" Tô Duệ cười nói.
"Đỉnh!"
"Ừ, Tiểu Du đỉnh quá."
"Ha ha... Tiểu Du giỏi... Đỉnh..."
"Đúng! Tiểu Du của chúng ta đỉnh nhất.'...
Triệu Khác nhìn chằm chằm cửa vào khép lại, lướt qua cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi ở trong đầu mấy lần. Anh đi tới cửa, thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai dân rút đi khi được người phụ nữ dẫn dắt, thì không khỏi đờ đẫn, rốt cuộc cô còn có bao nhiêu mặt?
Khi anh cho là cô là phụ nữ nông thôn bình thường, cô thể hiện kỹ năng dùng dao thuần thục với anh.
Qua nhiều ngày chung sống, lúc anh tự cho là đã đủ hiểu cô, cô lại cho anh chìa khóa đánh bay mũi tên.
Cầm khăn lau nước mắt trên mặt cho cậu bé, Tô Duệ bế cậu bé đi vê mấy bước, đưa túi đeo vai cho Triệu Khác, nói: "Trong túi xách có mứt hoa quả, anh lấy một miếng cho Tiểu Du."