Chương 131: Bí thất (2)
Chương 131: Bí thất (2)Chương 131: Bí thất (2)
Triệu Khác đưa tay ra mới phát hiện tay rất bẩn: "Tôi đi rửa."
"Vậy anh rửa cả cái này." Tô Duệ đưa khăn cho anh.
Trong sân có giếng nước, là nơi mấy người Tôn Bằng Phi thường xuyên dùng.
Triệu Khác cầm khăn đi tới, nâng tảng đá đang đậy bên trên lên, nhấc thùng nước bên cạnh giếng, gánh thùng nước lên.
Anh múc nước rửa tay, sau đó giặt khăn sạch sẽ.
Tô Duệ nhấc tay, bế Tiểu Du đi tới, cau mày, không hiểu nói: "Anh nói xem, sao đồ trong bí thất lại thiết kế nguy hiểm như vậy?"
Còn khá kỳ lạ là tại sao những mũi tên kia có thể tránh được tinh thần lực của cô kiểm tra, chẳng lẽ là bởi vì buổi sáng cô dùng nhiều, trở nên yếu đi?
Triệu Khác nhớ lại thông tin về ngôi nhà này ở đồn cảnh sát, anh vắt khô khăn, xoa xoa tay: "Hình như chủ nhân trước đây của ngôi nhà này là thầy phong thủy."
Tô Duệ đánh giá kiến trúc và đồ dùng trong ngôi nhà, sợ là ít nhất có trăm năm lịch sử: "Vậy còn đi xuống không?”
"Không muốn sống à!" Triệu Khác trừng cô, nhận lấy túi đeo vai, cầm túi mứt hoa quả, xé ra, lấy một cái cho Tiểu Du, lấy cái nữa cho Tô Duệ: "Ăn đi, cho đỡ sợi"
Đây là túi hạnh khô, chua chua ngọt ngọt, rất ngon, Tô Duệ nhận lấy rồi ngậm trong miệng: "Chìa khóa khu gia quyến ở bên trong." Ngày mai cấp cho mới tới.
Triệu Khác nói: "Chỗ cảnh sát Trương có một chùm chìa khóa dự bị, lát tôi tìm anh ta mang ra đường đánh một cái."
Tô Duệ: “Còn nguyên thạch..."
Triệu Khác không nói lời nào, nhìn cô, khí thế ép người. Hồi lâu sau, anh nói: "Biên cương sản xuất nhiều nguyên thạch, có ở khắp lạch ngòi, có cần tôi bảo người ta kéo một xe về cho em không?"
Kéo một xe về thật thì là vấn đề lớn rồi, đầu năm nay, có ai không mua lương thực, mà đi mua đá?
Tô Duệ đầu hàng mà khoát khoát tay: "Đùa thôi, đừng coi là thật!"
Triệu Khác nghiến răng ken két, cảnh cáo cô: "Tô Mai, em nhớ đấy, không gì quan trọng bằng mạng của eml"
Câu này giống như một cái búa nặng, đập mạnh vào trong lòng Tô Duệ, khiến cô lập tức nhớ tới kiếp trước.
Tô Duệ mím môi: "Biết rồi."
Triệu Khác lại nhìn cô trong chốc lát, chắc chắn cô bỏ ý định đi thăm dò bí thất thật, mới đậy miệng giếng, xoay người đi khóa cửa phòng chính: "Đi thôi, đến nhà họ Lưu, nói một tiếng với các bác trai, bác gái, ngày mai chúng ta trở về bộ đội."
Trước khi đến nhà họ Lưu, hai người dẫn theo Tiểu Du đến đồn cảnh sát trước, tìm cảnh sát Trương lấy chìa khóa dự bị, rồi hỏi về xe đạp.
Xe đạp bị thân thích của Trần Mỹ Như đẩy đi, cảnh sát Trương bảo đảm với hai người, ngày mai nhất định sẽ mau chóng đẩy về.
Đi ra từ đồn cảnh sát, hai người tìm một nơi đánh chìa khóa ở trên đường, tiếp đó thì trở vê bệnh viện. Một là đo nhiệt độ cơ thể cho Tiểu Du, hai là lấy hộp đựng thức ăn.
Thấy hai người đưa đứa trẻ tới, bà Lưu vội vàng nhiệt tình tiến lên đón: "Tiểu Du, còn nhận ra bà nội Lưu không?”
Mấy ngày nay, bà Lưu có thời gian rảnh là đến bệnh viện thăm hai người. Ít nhiều gì Tiểu Du cũng khá quen thuộc bà Lưu, mặc dù vẫn không cho bế, nhưng vẫn có thể nói đôi câu. "Bà Lưu, bà."
"Ngoan quát"
"Mợ, hôm nay mợ không có lớp ạ?"
Bà Lưu là giáo viên văn lớp mười một.
"Hôm nay có hai tiết sáng." Bà Lưu vừa đón hai người đi vào trong, vừa nói: "Mợ nghĩ ngày mai Tiểu Du ra viện, các cháu cần phải trở về, hôm nay nhất định phải tới một chuyến, nên đã về rất sớm."
"Mợ đã chờ chúng cháu từ sáng?" Tô Duệ có hơi ngại: "Sớm biết cháu đã nhờ người nhắn với mợ, buổi sáng chúng cháu đến khu gia quyến thu dọn đồ đạc."
Bà Lưu: "Bên kia có người ở?"
"Vâng." Tô Duệ nói: "Phó thư ký Thành ủy mới nhậm chức sắp dời tới."
"Nào." Lưu Gia Thịnh nghe thấy động tĩnh thì đi ra từ phòng làm việc: "Buổi tối ở lại ăn cơm."
"Dạ!" Lần đầu Tô Duệ gặp Lưu Gia Thịnh ở bệnh viện đã bị khí chất bao dung, nho nhã trên người ông thuyết phục. Hơn nữa, thái độ của anh hiền lành, không ra vẻ người lớn, Tô Duệ tùy ý nói với anh: "Cậu, lần trước ở bệnh viện, nghe mợ nói cậu sưu tầm rất nhiều tạp chí, cho cháu mượn chút nhé."
"Muốn đọc tạp chí à." Lưu Gia Thịnh vẫy vây tay với cô: "Ra đây vẽ một bức, để cậu nhìn xem mấy năm nay cháu có tiến bộ không."
Năm đó, Lưu Gia Thịnh đến Thiểm Bắc tham gia hôn lễ của nguyên chủ và Lâm Kiến Nghiệp, đã từng dạy dỗ nguyên chủ mấy ngày, rất tán thưởng thiên phú của nguyên chủ.
Ở bên cạnh Lưu Gia Thịnh, Tô Duệ không cần nhún nhường, bớt thể hiện nhiều là được. Cô lập tức đưa Tiểu Du vào trong ngực Triệu Khác, đi vào phòng làm việc, nhận lấy giấy bút Lưu Gia Thịnh đưa tới, ngồi ở trước bàn, quẹt le que vài nét bút vẽ cảnh Tiểu Du đuổi vịt. Triệu Khác bế Tiểu Du đứng ở bên cạnh cô, thấy cô không cần phác họa đã hạ bút như thần, thì không khỏi kinh ngạc, nhíu mày: "Từng học?"