Chương 139: Báo cáo kết hôn (1)
Chương 139: Báo cáo kết hôn (1)Chương 139: Báo cáo kết hôn (1)
Triệu Khác quay đầu, Tô Duệ đang ôm một túi đồ từ trên xe xuống, bốn mắt nhìn nhau, Triệu Khác không nhịn được hơi nhếch môi, cao giọng trả lời với dưới núi: 'Ấy, vậy thì tôi đi."
Đưa túi và Tiểu Du cho Vương Hồng Chí, Triệu Khác cúi người nhìn Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản, cười nói: "Niệm Doanh, Niệm Huy, chúng ta xây dựng một ngôi nhà mới nhé?"
Lâm Niệm Doanh quay đầu nhìn Tô Duệ, rồi nhìn sĩ quan hậu cần hớn hở ở dưới chân núi: "Chú muốn kết hôn với thím ạ?"
"Không chỉ vậy." Triệu Khác cười nói: "Chú phải lấy cả ba mẹ con về nhà."
"Từ đây." Triệu Khác ôm lấy hai đứa, vui vẻ nói: "Chúng ta sẽ trở thành một gia đình tương thân tương ái!"
Hai tròng mắt Lâm Niệm Doanh lóe sáng, cậu bé nhìn anh, hỏi: "Vĩnh viễn sẽ không bỏ chúng cháu?"
Cậu bé bảy tuổi rồi, không còn là đứa trẻ không hiểu gì. Từ thím ở lại chăm sóc Tiểu Du bị bệnh, đưa cậu bé và em trai trở lại trước đó, cậu bé và Triệu Cẩn đã suy đoán lúc nào chú Triệu cưới thím?
Hôm nay chỉ là suy đoán trở thành sự thật thôi.
Cậu bé không bài xích trở thành một gia đình mới cùng Triệu Cẩn, Tiểu Du, cũng thích chú Triệu, chỉ sợ sẽ lại trở thành một thành viên dư thừa trong nhà mới, bị vứt bỏ.
Triệu Khác xoa đầu cậu bé, cười nói: "Yên tâm đi cậu bé, sau này, bốn đứa đều là con của chú và thím, sáu người chúng ta là một cái vòng tròn, thiếu ai cũng không hoàn hảo."
Tiểu Hắc Đản kéo cổ áo Triệu Khác, rầu rĩ nói: 'Cháu phải gọi chú là ba sao?" "Niệm Huy muốn gọi không?" Triệu Khác cười nói: "Không gọi cũng không sao."
Tiểu Hắc Đản cúi đầu, chôn ở đầu vai Triệu Khác, lâm bầm nói: "Xin lỗi."
Cậu bé từng khát vọng, cũng từng ảo tưởng có một bóng dáng cao to xuất hiện ở trước mặt cậu bé, chơi đồ chơi cùng cậu bé, kể chuyện cho cậu bé, bế cậu bé lên thật cao. Nhưng khi người này xuất hiện thật, cậu bé vừa xấu hổ vừa hơi sợ, cảm thấy có lỗi với người ba thường gửi đồ cho cậu bé trong miệng cậu.
Triệu Khác buông hai đứa trẻ xuống, ngồi xoa xoa đầu chúng: "Vậy thì cứ như bây giờ, gọi chú là chú, chờ lúc nào muốn gọi thì gọi, xưng hô thôi, không cần quá để ý."
"Dạ." Hai đứa gật đầu.
Triệu Khác đứng dậy, vỗ lưng hai đứa: "Được rồi, đi chơi đi."
Tiểu Hắc Đản còn nhỏ, vốn không hiểu rõ về hai người xây dựng gia đình tổ hợp, chỉ biết sau này mọi người không xa rời nhau, mỗi ngày đều có người chơi cùng, nên Triệu Khác nói vậy, cậu bé lập tức đuổi theo Vương Hồng Chí, Tiểu Du chạy lên sườn núi.
Trong mắt Lâm Niệm Doanh thoải mái hơn rất nhiều, đuổi theo Tiểu Hắc Đản, cậu bé phải đi thông báo cho Triệu Cẩn.
Triệu Khác nhìn bóng lưng hai đứa trẻ chạy đi và cười, xoay người đi xuống mấy bước, đưa tay đón túi quần áo trong ngực Tô Duệ, Tô Duệ né sang bên cạnh: "Chăn không nặng."
"Vậy tôi đi lấy giấy kết hôn?"
"Ừ-" Tô Duệ gật đầu.
"A..." Triệu Khác khẽ cười, vừa hát vừa xuống núi.
Sĩ quan hậu cần đang đứng ở trước xe cút kít giúp một tay, vừa thấy anh xuống thì vội vàng tiến lên đón, nói với anh về sính lễ, kiểu tiệc cưới. Triệu Khác vừa đi xuống, vừa sờ túi trên người, lấy xấp tiên cho sĩ quan hậu cần: "Anh xem có đủ không? Không đủ thì tôi quay vê sẽ đưa thêm."
Sĩ quan hậu cần nhận lấy và nhìn, hay thật, một chồng rất dầy, đưa tiền ra, nhìn qua phải tới năm, sáu trăm.
"Có thể quá nhiều không?"
Nhiều không?
Triệu Khác nhớ ban đầu lúc anh cưới Trương Hinh Vân, quà cưới là chín trăm chín mươi chín, có một đôi vòng tay vàng, lúc ấy mẹ anh còn nói ít, sau đó bổ sung thêm bộ trang sức phỉ thúy, quần áo của hai người, hai xấp vải lông.
Tiệc cưới thì bày bảy, tám chục bàn.
"Đây là tiền thức ăn." Triệu Khác nói: "Về sính lễ, ngày mai tôi lấy thêm cho anh."
"Hải! Tiền thức ăn cần nhiều như vậy?" Sĩ quan hậu cần kinh ngạc nói: "Anh chuẩn bị mời bao nhiêu người, làm bao nhiêu bàn?"
"Bây giờ quan trọng là giảm bớt mọi thứ." Triệu Khác cười nói: "Tôi không tổ chức tiệc cưới, anh đặt mấy con lợn với bên hải đảo, ít cá biển, trưa ngày mốt cho các chiến sĩ ăn thêm bữa, để tất cả mọi người đều cảm nhận được sự vui mừng của chúng tôi."
Sĩ quan hậu cần suy nghĩ một lúc: "Ăn thêm bữa thì ăn thêm bữa, tôi làm thêm hai bàn cho anh, mời người nên mời, đừng để người ta coi thường đồng chí Tô."
Triệu Khác gật đầu: "Được, anh xem đó mà làm."
Dứt lời, phất tay với sĩ quan hậu cần, anh xoay người đi qua cầu, vòng qua nhà ăn canh tác, đến quân đội.
Mở cửa phòng làm việc ra, anh dựa vào bàn viết giấy kết hôn.
"Trở về rồi." Chính ủy Tống nghe thấy động tĩnh, đi tới cười nói: "Biết chuyện đơn tố cáo chứ?" Triệu Khác cất bút, ngẩng đầu liếc chính ủy Tống: "Vui lắm à?"
"Không, không." Chính ủy Tống thấy anh hơi nheo mắt, thì vội khoát khoát tay: "Tôi vui vẻ thay anh, vui vẻ thay anh. Anh nghĩ đi, chuyện này xảy ra, không phải đồng chí Tô muốn ở lại, đồng ý lời câu hôn của anh sao?"