Chương 141: Ghi danh (1)
Chương 141: Ghi danh (1)Chương 141: Ghi danh (1)
"Ừ" Tần Thục Mai suy nghĩ: "Có hơi ít, thêm một cái vòng ngọc trai, hai cái nhẫn vàng."
"Em tư tưởng cũ quá." Triệu Nho Sinh đỡ bà ngồi ở trên ghế, cười nói: "Em xem bây giờ còn nữ đồng chí nào đeo cái này?"
"Vậy tặng cái gì?"
"Vợ chồng son mới cưới, nhất định là thiếu tiền nhất."
"Tiền à." Tân Thục Mai chỉ chỉ ngăn kéo dưới tủ đầu giường: "Phía trên cùng có sổ tiết kiệm, anh cầm ra, em nhìn xem."
Triệu Nho Sinh kéo ngăn kéo ra, cầm sổ tiết kiệm, đưa cho bà.
Tần Thục Mai liếc nhìn con số trên đó, đưa cho chồng: "Xế chiêu anh đến bưu điện, gửi cả con dấu cho Khác."
"Quá nhiều!" Gần năm ngàn, con trai nhỏ nhà ai lập gia đình mà được cho nhiều như vậy?
"Thế này đã là bao nhiêu tiền? Số tiên này vào năm đó cũng không đủ cho em mua một bộ đồ trang sức."
Triệu Nho Sinh nghẹn họng: "Coi chừng hai đứa khác biết sẽ có ý kiến."
Tần Thục Mai: "... Sớm biết vậy em đã không sinh nhiều như vậy. Chỉ có một đứa con là tốt rồi!"
Triệu Dần lo lắng cho mẹ, vội vã chạy về: "... Sớm biết vậy con ra đời gấp như vậy làm gì, nên đợi thêm vài năm, làm con trai nhỏ nhất của mẹ."
Tần Thục Mai quay đầu trừng Triệu Dần, sau đó cười mắng: "Ba hoal"
Triệu Dần cười nói: "Mẹ chê con như vậy, lắm miệng chút, ở trong lòng mẹ, con càng không có địa vị." "Đưa bao nhiêu?" Triệu Dần xít lại gân mẹ, liếc nhìn sổ tiết kiệm trong tay bà, bốn ngàn rưỡi: "Con bỏ thêm chút, con góp sáu ngàn sáu trăm sáu mươi sáu, tốt lành."
Triệu Nho Sinh trừng Triệu Dần: "Mẹ con liều lĩnh, con cũng liều lĩnh theo, tiểu Khác là bộ đội ở trong núi, cần nhiều tiên như vậy làm gì?"
"Cho tiểu Tô." Triệu Dần cười nói: "Con đã lâu không thấy Khác vui vẻ như vậy."
Triệu Dần và ba nhìn nhau, giống như nhớ lại giọng nói vui sướng của anh trong điện thoại.
Triệu Khác trở lại từ quân đội, lúc đi ngang qua nhà ăn canh tác, anh quẹo cua đi vào.
Sĩ quan hậu cần vừa tổng kết tiền danh sách mua đồ và hai bàn tiệc ngày đó, thấy anh tới thì đưa cho anh, nói: "Nhìn xem."
Triệu Khác tin tưởng việc chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp làm, nên không có cầm, chỉ hỏi: "Tiền đủ không?"
"Đủ rồi." Triệu Khác không xem tức là tin tưởng, nhưng sĩ quan hậu cần không thể không nói rõ giá cả các thứ: "Giá thị trường lợn lông năm mao một cân, tôi không có nhiều phiếu mua thịt như vậy, giá này hơi đắt chút, người ta cũng không cần nhiêu, một cân hơn mười lăm mao. Lợn ở hải đảo đều nặng chừng trăm sáu mươi cân, tôi mua năm con, còn lại hơn một trăm đồng, tôi mua chút lòng hải sản (tất cả các loại nội tạng cá nặng một cân) của họ. Cái này rẻ, nhưng hơi phiền phức."
"Vất vả rồi!" Triệu Khác chân thành nói: "Quay về tôi mời rượu mọi người."
Đều là người sảng khoái, một đám chiến sĩ ở nhà bếp nghe anh nói như vậy thì lập tức cười ầm lên, nói: "Được, tất cả chúng tôi sẽ chờ anh."
Triệu Khác đáp lời từng người, rồi nói một hồi với bọn họ, sau đó cáo từ.
"Trung đoàn phó Triệu." Đại Bàn đuổi theo, nói: 'Buổi chiêu đồng chí Tô có bận không?”
Triệu Khác nhìn lướt qua trứng vịt trong tay Đại Bàn, nhìn về phía phòng ấp trứng ở đằng sau: "Tôi trở về sẽ nói một tiếng với cô ấy."
Đại Bàn giơ ngón tay cái lên với anh: "Trung đoàn phó Triệu, ánh mắt anh thật sắc bén, tôi còn chưa nói gì."
Triệu Khác cười: "Được rồi, đừng nịnh hót. Buổi chiều để cô ấy tới một chuyến."
Đại Bàn: "Cảm ơn"...
Triệu Khác trở lại, Tô Duệ và Trương Ninh vừa dọn dẹp đồ ngay ngắn xong.
Vương Hồng Chí đi xe đạp chở Tiểu Du và Tiểu Hắc Đản ra đường nhỏ bên ngoài cổng chơi.
Lâm Niệm Doanh và Triệu Cẩn ngồi song song trên ghế ở lối vào gian nhà chính ngẩn người.
"Bal" Triệu Cẩn nghe lời Lâm Niệm Doanh, đang đợi Triệu Khác, thấy anh đi vào thì cặp mắt sáng lên, hô: 'Ba nộp giấy kết hôn chưa?"
Triệu Khác nhìn mắt Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh tỏa sáng, lấy ra cho bọn chúng xem: "Phê duyệt rồi."
Trương Ninh ở trong phòng nghe vậy, nhìn thẳng Tô Duệ.
Tô Duệ bị cô ấy cười mà có hơi không chịu được, vội vàng lượm mấy đồ dinh dưỡng, nhét vào trong ngực Trương Ninh, đẩy cô ấy đi, nói: "Đừng cười nữa, mau về nhà nấu cơm đi, lát nữa là tiểu đoàn trưởng Vương tan tầm trở lại."
"Em đây là dùng xong rồi ném à!" Trương Ninh tố cáo.
"Vậy nếu không chị ở lại dùng cơm?"
"Không được." Biết cô nhiều đồ, Trương Ninh cũng không khách khí với cô, ôm đồ, vọt ra ngoài: "Tôi không dám quấy rầy nhà các em xây dựng tình cảm."
Tô Duệ không để ý tới lời của cô ấy, mà theo chân đi ra, tò mò nhìn giấy kết hôn trong tay Triệu Cẩn.
Triệu Khác đợi cô xem xong, cất giấy kết hôn: "Ngày mai tôi lái xe, chúng ta dẫn bọn nhỏ cùng đi chụp ảnh gia đình ở cửa hàng chụp ảnh trước đây, rồi đến ủy ban nhân dân.”
Giấy đăng ký kết hôn chính là bằng khen ở thời đại này, còn không cần ảnh kết hôn. Chụp tấm ảnh gia đình một là để lưu niệm, hai là gửi cho người lớn hai nhà, để họ xem và nhận người.