Chương 142: Ghi danh (2)
Chương 142: Ghi danh (2)Chương 142: Ghi danh (2)
Tô Duệ gật đầu, nhìn mặt trời, hỏi: "Buổi trưa muốn ăn gì?"
"Thím, cháu muốn ăn mì cá." Lâm Niệm Doanh nói.
Triệu Cẩn: "Cháu ăn gì cũng được."
Triệu Khác đến phòng bếp xách thùng nước, cầm dao lóc xương đi ra, nói: "Tôi đi bắt cá."
Trong đồ ướp mang về có ớt băm nhỏ và và tương, cũng có gia vị dầu mè để khử mùi tanh, còn có nửa túi bột mì. Tô Duệ cũng không ngăn cản, mà đợi sau khi anh đi, buông tay chân ra trộn hai chậu mì to, nhào nặn một chậu mì, chỉ chờ anh trở lại rồi cho vào nồi khi nước sôi là được.
Ăn cơm xong, Tô Duệ vốn muốn đến xưởng đồ gỗ ở hậu cần, nắm chặt thời gian làm hai thùng đựng chăn đệm trước. Kết quả, Triệu Khác nhắc đến phòng ấp trứng ở nhà ăn canh tác, nói Đại Bàn tìm cô gấp.
Tô Duệ dẫn Tiểu Du tới làm việc cả một buổi chiều. ...
Hai giường mái tây cũng để đầy đồ. Buổi tối, Triệu Khác tới đưa Triệu Cẩn và Niệm Doanh ngủ với anh, dành thời gian đưa một cái hộp cho Tô Duệ.
"Cái gì vậy?"
"Mở ra xem."
Tô Duệ mở ra, là đồng hồ đeo tay Longines: "Rất đắt!"
Triệu Khác không được tự nhiên mà sờ mũi: 'Cất chút tiền thưởng nhiệm vụ, ngày mai đưa sổ tiết kiệm cho em."
Tô Duệ liếc anh: "Tự giác vậy à?"
"Em bắt đầu châm biếm rồi, tôi không tự giác nữa, tôi sợ em trình diễn vai võ phụ với tôi." Triệu Khác không quên hình ảnh cô nắm quả đấm kêu "Rắc" ở bệnh viện.
Tô Duệ nhìn thân thể của anh, nói thật cô rất muốn thử xem thân thủ của anh như thế nào.
Triệu Khác nhìn ánh mắt của cô, vội vàng giơ tay lên, nói: "Chớ làm loạn, thân thể của em như thế nào, không biết sao? À đúng rồi, hôm nay uống thuốc chưa?"
"Rồi." Tô Duệ giơ đồng hồ đeo tay lên, đeo lên thử, trong chốc lát cô cảm thấy không đúng, hơi lỏng một chút, nhưng đúng chiều dài cô mong muốn, trong trường hợp có thêm một kim đồng hồ.
Tô Duệ soi sáng nhìn, dù táy máy như thế nào, hướng chỉ của kim đồng hồ kia vẫn là hướng bắc: "Anh tìm người sửa?"
"Anh sửa." Triệu Khác chỉ mình.
"Anh còn có tay nghê này?" Tô Duệ kinh ngạc nói.
"Lúc học đại học có học môn cơ khi, không hiểu kỹ, thì cũng làm lặt vặt một ít." Triệu Khác nói xong liền vào nhà, cõng Triệu Cẩn, dẫn Lâm Niệm Doanh, vẫy tay với cô: "Cho hai đứa nhỏ đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm."
Tô Duệ đóng cửa lại, đợi hai đứa nhỏ ngủ rồi, cô lấy giấy bút, viết một bức thư cho ba mẹ nguyên chủ, nói chuyện Lâm Kiến Nghiệp hy sinh, cô tái hôn.
Bỏ một trang giấy mỏng vào phong thư, Tô Duệ mở hộp mây của nguyên chủ ra, tìm hộ khẩu lấy chứng minh thư.
Nhìn hộ khẩu ghi hai chữ "Tô Mai”, cô biết, nên quên đi ít chuyện, từ bỏ một số sự kiên trì, hòa nhập vào thế giới này, bắt đầu một cuộc sống mới.
"Từ đây, tôi chính là Tô Mai, Tô Mai chính là tôi!'*
[*Từ đây của truyện về sau sẽ không còn "Tô Duệ nữa nha các bạn|]
Hôm sau, Tô Mai dậy thật sớm, nấu cháo, làm bánh bột ngô, dùng dầu mè trộn với măng chua, xào khoai tây, cho bọn trẻ mỗi đứa một quả trứng gà. Triệu Khác cõng Triệu Cẩn, mang Lâm Niệm Doanh tới, nhìn áo quần màu xám trên người cô: "Hôm nay mua quần áo cho hai người nhé?"
"Không cần, cô Trâu mua cho hai bộ, mợ mua cho bốn bộ, đã thay ở bệnh viện, còn năm bộ nữa không động đến. Tôi cảm thấy làm việc ở nhà mặc vậy thuận lợi thoải mái." Tô Mai bưng bữa ăn sáng lên bàn trong gian nhà chính: "Cơm nước xong rồi, tôi thay bộ mới."
"Tiểu Cẩn, Niệm Doanh, rửa mặt chưa?"
Hai đứa ngồi ở trước bàn ăn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Triệu Khác vào nhà, bế Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du vừa dậy vào nhà vệ sinh: "Tôi chăm sóc bọn nó, em mau ăn đi. Còn nữa, đừng quên uống thuốc."
Anh chưa dứt lời, mới nói một chút, Tô Mai đã cảm thấy miệng đầy vị đắng, cả bàn cơm đều không ngon.
Triệu Cẩn và Niệm Doanh nhìn vẻ mặt khổ sở của Tô Mai, cắn bánh bột ngô, không ngừng cười.
Triệu Khác bế hai đứa nhỏ trở lại, giao phó hai đứa lớn: "Sau này nếu ba không ở nhà, hai con đừng quên nhắc nhở cô."
"Ba, ba yên tâm đi, con bảo đảm sẽ giám sát tốt cô Tô giúp ba."
Lâm Niệm Doanh nhìn Tô Mai, nói: "Thím, sau này cháu nấu thuốc giúp thím nhé?"
Tô Mai trợn mắt nhìn hai đứa: "Đừng thêm phiền phức!"
"Chúng cháu không thêm phiền đâu, đây là nhiệm vụ ba cháu giao cho chúng cháu." Triệu Cẩn nói.
Lâm Niệm Doanh cười gật đầu.
Tô Mai gắp cho mỗi đứa một đũa khoai tây: "Mau ăn đi! Chớ nói nhảm."
Hai đứa nháy mắt ra hiệu, cười hai tiếng, rồi vùi đầu vào ăn. Mấy đứa bé đều được nuôi dạy tốt, gắp thức ăn chỉ gắp một miếng, Tô Mai cũng không để một mình Triệu Khác ăn một đĩa gắp một món.
Chờ Triệu Khác mặc quần áo tử tế cho hai đứa nhỏ, rửa mặt xong, thức ăn trong đĩa bên này ăn xong rồi, bên kia vẫn còn chất đống thật cao.
Tô Mai đưa đũa, bánh cho Tiểu Hắc Đản, xoa xoa tay nói: "Tôi đút Tiểu Du?"