Chương 143: Gửi thư, mua đồ (1)
Chương 143: Gửi thư, mua đồ (1)Chương 143: Gửi thư, mua đồ (1)
Triệu Khác: "Em ăn no rồi?"
"Ừ" Tô Mai gật đầu.
"Tôi đút nó cho." Triệu Khác nói: "Em uống thuốc đi."
"Thím, quần áo mới." Lâm Niệm Doanh nhắc nhở: "Đừng quên thay."
Tô Mai nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã hơn bảy giờ. Cô sảng khoái gật đầu, vào phòng bếp bưng thuốc trên lò, rót vào trong bát để nguội ơ, trở về nhà chọn áo sơ mi trắng bà Lưu mua, xếp ra mặc vào, trên chân cũng thay đôi giày da nửa gót.
Cô soi gương, cầm kéo cắt tóc mái, rửa mặt lần nữa, bôi kem dưỡng da.
"Sao?" Tô Mai banh vạt áo.
"Đẹp! Mẹ con đẹp nhất, đẹp hơn cả chị xinh đẹp trên báo!" Tiểu Hắc Đản hết sức tâng bốc mà kêu lên.
"Đẹp!" Lâm Niệm Doanh gật đầu phụ họa: "Thím trông cao hơn không ít."
"Mặc quần áo này làm nổi bật phong cách mạnh khỏe của cô Tô." Triệu Cẩn nói: "Cô Tô, sau này cô mặc như vậy đi."
"Em, em cũng đẹp." Tiểu Du không cam lòng yếu thế, kéo quân yếm của mình.
Hôm nay bốn cậu bé đều mặc áo sơ mi, quần yếm, áo khoác nỉ, đi giầy da.
Tiểu Du tự khen mình, ba đứa kia cũng không tự chủ mà ưỡn ngực.
Tô Mai thấy thì vui vẻ, cười khen: "Bốn bé cưng nhà chúng ta đều đẹp."
Uống xong thuốc, thu dọn bát đũa, Triệu Khác lái xe dẫn Tô Mai và bốn đứa bé lên trấn trên.
Họ đến cửa hàng chụp ảnh chụp ba bức ảnh gia đình khác nhau, rồi đến ủy ban nhân dân đăng ký. Đi ra từ ủy ban nhân dân, Tô Mai nghĩ đến bức thư trong túi xách, kéo Tiểu Hắc Đản xông ra đường, hỏi Triệu Khác cõng Triệu Cẩn: "Còn có thứ gì muốn mua không? Không có thì tôi ra bưu điện một chuyến, tôi gửi thư về quê, rồi gọi điện thoại cho mấy người mợ, chú Phương nói một tiếng tôi đã chuyện kết hôn."
Triệu Khác nhìn đường dài, không bao xa là đến hợp tác xã tín dụng: "Chờ tôi một chút, tôi đi lấy tiên."
"Cùng đi đi." Tô Mai nói: "Tôi mang tiền của Kiến Nghiệp đi, tôi muốn để cho Tiểu Hắc Đản."
Triệu Khác: "Ừ."
Hôm nay có phiên chợ, người đến người đi để gánh hàng, đuổi dê, bán đồ ăn vặt, rất là náo nhiệt.
Mấy đứa bé đều tung tăng, Tiểu Hắc Đản thì có hơi quá khích. Triệu Khác không yên tâm, để Tô Mai dắt Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh đi ở phía trước anh, anh có thể nhìn họ bất cứ lúc nào.
"Muốn, muốn, muốn..." Tiểu Du thấy cái gì cũng muốn.
Năm đồng một xâu kẹo hồ lô, Tô Mai mua sáu xâu, còn tưởng rằng Triệu Khác sẽ không ăn. Kết quả, người ta không hề có vẻ nghiêm túc của quân nhân, thỉnh thoảng đút cho Triệu Cẩn trên lưng anh một viên.
Tô Mai thấy vậy nói: "Không ngờ trung đoàn phó Triệu còn có mặt này?"
"Hôm nay là một ngày vui, vui vẻ đi!" Triệu Khác cười nói.
"Mẹ, mẹ, con khát." Tiểu Hắc Đản nhìn chằm chằm quán nước của người ta, kêu lên.
"Mọi người thì sao, uống không?" Tô Mai hỏi mọi người.
Triệu Cẩn sợ vào nhà vệ sinh nên lắc đầu, Lâm Niệm Doanh đi tới gọi bát cơm rượu. Tiểu Hắc Đản gọi ông chủ cho mình một bát trứng vịt mẹ, là loại có nhân nếp, bên trong nhân bánh là đậu đỏ, lạc, đậu phộng, vân vân, ngoài tỉnh gọi là món chè trôi nước.
Tô Mai gọi bát đậu đỏ, đút cho Tiểu Du ăn nửa bát trước.
Triệu Khác đau lòng con trai lớn, cũng gọi bát đỏ đậu.
Ăn xong chè, cả nhà đứng dậy đi không được bao xa đã đến hợp tác xã tín dụng.
Triệu Khác đi lấy tiền, Tô Mai điên vào mẫu đơn, Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản nằm ở cạnh cô, vừa tò mò nhìn cô viết, vừa nhỏ giọng đọc dòng chữ bên trên.
Lúc Tô Mai điên số tiền, cô liếc qua Lâm Niệm Doanh, tay không khỏi dừng một lát. Khi Lâm Kiến Nghiệp còn sống, nếu có bất kỳ sự khác biệt nào giữa Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản thì đó chính là từ thương tiếc phải càng thương yêu Lâm Niệm Doanh hơn.
Nếu Lâm Kiến Nghiệp ở đây, chi phí cho Lâm Niệm Doanh đi học, thậm chí là lập gia đình, Lâm Kiến Nghiệp đã sớm chuẩn bị một phần.
Như vậy, toàn bộ tiên để dưới danh nghĩa Tiểu Hắc Đản thì có hơi không ổn.
"Còn chưa viết xong?" Triệu Khác lấy tiền xong, đi qua hỏi.
Tô Mai chỉ khoảng trống phía sau số tiền: 'Có phải Niệm Doanh cũng nên có phần không?"
"Tôi phải làm sao." Triệu Khác cười nói: "Chia thành năm phần, Niệm Huy ba phần, hai phần kia để Niệm Doanh đứng tên."
"Thím, cháu không cần, cháu có tiền của ba."
Tô Mai muốn nói, mẹ cháu lấy một nửa tiền của ba cháu, một nửa còn lại bị ông nội cháu và bà kế lấy, nhưng cô đột nhiên nhớ tới khoản tiên Lâm Thành Lương, Trân Mỹ Như bổ sung. Lúc ấy cô không suy nghĩ nhiều, chia làm hai trên danh nghĩa hai đứa trẻ.
Hôm nay... Cũng không cần tính toán rõ ràng như vậy.
"Thím đã giữ một ít tiền của ba cháu cho Tiểu Hắc Đản." Tô Mai xoa xoa đầu Lâm Niệm Doanh, rồi cầm tờ đơn, viết tên Lâm Niệm Doanh lên, làm theo lời Triệu Khác, chia tám ngàn bốn trăm năm mươi tệ thành năm phần, Tiểu Hắc Đản chiếm ba phần là năm ngàn không trăm bảy mươi tệ, Lâm Niệm Doanh là ba ngàn ba trăm tám mươi tệ.