Chương 146: Dọn nhà, làm cái rương (1)
Chương 146: Dọn nhà, làm cái rương (1)Chương 146: Dọn nhà, làm cái rương (1)
"Con thì biết cái gì?" Triệu Khác bưng bát lên, ung dung thong gắp một miếng khoai tây, nói: "Trước có đề xuất xây khu gia quyến giữa sườn núi, ai xây nhà ở đây mà không phải tự lần mò. Không thể dùng toàn bộ gạch ngói xi măng xây giống như quân đội, phải đơn giản và dễ ở, chứ không phải cứ xây lắp mấy chỗ trước là được."
"Nhà chúng ta là nhà đầu?" Lâm Niệm Doanh tò mò nói.
"Ừ”" Triệu Khác gật đầu: "Căn nhà trống ở phía sau nhà thứ hai, rồi đến nhà chú Vương các cháu, đã càng xây càng tốt."
"Năm gian nhà của chúng ta là ngôi nhà đầu tiên xây sau khi mở rộng kích thước, sau đó phát hiện quá phí công phí vật liệu nên lại thu nhỏ kích thước chút."
Lúc Tô Mai xem nhà, vật liệu và kiến trúc, đúng là không chú ý kích thước khác nhau.
"Vậy thì dọn đi." Tô Mai đánh nhịp nói.
"Ừ, thừa dịp hai ngày này tôi ở nhà, tôi chuyển đồ qua trước. Còn tường trúc của em”" Triệu Khác cười nói: "Hay là khỏi cần, chôn cây trúc mất gốc dưới đất, không tới dăm ba tháng sẽ thối rữa."
Tô Mai: "....
Anh nghĩ cô muốn dùng trúc làm tường, còn không phải là do trong tay không có tiền, không dám tùy ý phung phí.
Chở vận may, Tô Mai tuyên bố: "Chuyển đi, tôi muốn dùng gạch xanh xây sân."
Triệu Khác cười "phì": "Tôi dùng gạch ngói xây hai phòng, làm phòng bếp và phòng chứa đồ lặt vặt, tường sân thì vẫn dùng gạch nung xây, nếu không sẽ quá thu hút."
Tô Mai suy nghĩ cũng phải, tiệc cưới mà dùng nhiều tiền như vậy, thể hiện nữa thì người người đều cho là nhà họ là triệu phú.
Ăn cơm xong, Triệu Khác mang Vương Hồng Chí, Lâm Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản sang bên kia khuân đồ, Triệu Cẩn đi theo bà Vương học, Tô Mai cõng Tiểu Du đến nhà ăn canh tác.
Giao cậu bén cho chiến sĩ đốt giường đất trông một hồi, Tô Mai vén rèm tiến vào phòng ấp trứng, điều chỉnh vị trí của từng quả trứng, truyền vào một chút dị năng cho quả có hơi thở yếu ớt.
Đi ra từ phòng ấp trứng, Tô Mai lên tiếng chào hỏi chiến sĩ, Đại Bàn, bế Tiểu Du đến khu nội thất của bộ hậu cần.
Chiến sĩ phụ trách phòng nội thất thấy cô tới, cho tìm bộ dụng cụ, rồi hỗ trợ mang bảng gỗ long não mà cô cần ra.
Tô Mai cảm ơn người ta, chọn mấy phế liệu gỗ long não, tìm người cắt dây kẽm, làm một cái kim đồng hồ nhỏ chạy hai bước cho Tiểu Du, để cậu bé cầm chơi ở bên cạnh, rồi bắt đầu ra tay.
Làm phẳng bề mặt tấm ván, cắt đúng chiều dài mình cần, sử dụng cấu trúc gỗ chuẩn làm hai cái hộp không nắp dài một mét rưỡi, dài một mét hai, rộng không phẩy tám mét, cao một mét hai, sau đó nhờ ta làm vài cái bản lề, khóa để làm nắp rương.
Mài xong, phủ véc-ni để khô.
Tô Mai nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy thời gian còn sớm, cô cầm cưa lên, cắt mấy thanh ngang to bằng cánh tay trẻ con để làm bốn chân rương gỗ cao bằng giường.
Có chiến sĩ bị kinh động bởi động tác nhanh chóng, hiệu quả công việc cao của cô từ xa xa, dần dần vây quanh cô.
"Các anh không bận rộn à?" Tô Mai buồn cười nói.
"Bận." Mấy người gật đầu: "Đồng chí Tô, cô không cần tính toán sao?" "Đúng vậy, tôi thấy cô cầm cưa cũng không dừng lại, như thể kích thước của mỗi một cái chân bàn đều ở trong đầu cô, còn không cần ống mực đo kích thước, cứ đùng đùng mà cắt, không cắt một cái nào, mối ghép cũng khớp."
"Cái này... Trong đầu Tô Mai chuyển động thật nhanh: "Trước khi tới tôi đã tính toán từng tấm gỗ, hơn nữa hàng năm tôi cắt giấy, luyện được tâm nhìn, cho nên không cần đo lường, nhìn đại khái đoán chiều dài là biết nên cắt bao nhiêu."
"Giỏi quát"
"Đồng chí Tô, cô còn muốn làm gì? Cần nguyên liệu gì? Tôi lấy giúp cô."
"Còn có tôi, còn có tôi nữa..."
"Làm gì đấy! Làm gì đấy!" Nghe thấy động tĩnh, chiến sĩ phụ trách nội thất trong phân xưởng đi tới mắng: "Không cần làm việc hả?”
"Oal Đại đội trưởng Khúc tới, chạy maul”
Đám người lập tức giải tán.
Tô Mai vỗ vỗ vụn gỗ trên người, bế Tiểu Du có hơi buồn ngủ, quơ quơ: "Tiểu Du ngủ đi, cô ở đây."
Cậu bé "Dạ" một tiếng, ôm đồ chơi, dần dân nhắm mắt.
"Đồng chí Tô vẫn còn làm sao?" Đại đội trưởng Khúc hỏi.
Tô Mai nhìn Tiểu Du trong ngực, lắc đầu: "Chiều mai tôi dành thời gian tới làm tiếp."
"Cái rương này..." Tô Mai chân chờ nhìn chân rương chưa phủ véc-ni cái.
"Bôi nước sơn đúng không, giao cho tôi. Nếu ngày mai cô không có thời gian, chờ nước sơn khô, tôi bảo người ta đưa qua cho cô."
"Vậy thì cảm ơn."
Tô Mai ôm Tiểu Du trở lại, đã thấy Triệu Khác ở dưới chân núi từ xa xa, anh đang đẩy xe cút kít, trên đó chứa đầy gạch ngói, gạch nung và rơm rạ. "Về rồi." Triệu Khác xuống hút thuốc với các chiến sĩ, thấy Tô Mai thì vội vàng ném thuốc vào trong ngực người dẫn đầu, phủi bụi trên người, nhận lấy Tiểu Du: "Sắc mặt em có hơi trắng bệch, vừa rồi mệt nhọc à?"
Anh không nói Tô Mai còn không cảm thấy ngực có gì khác thường: "Không sao..."
Triệu Khác mặt bản.
“Tim đập có hơi nhanh."