Chương 147: Dọn nhà, làm cái rương (2)
Chương 147: Dọn nhà, làm cái rương (2)Chương 147: Dọn nhà, làm cái rương (2)
Triệu Khác nhìn bốn phía, thấy một tảng đá vuông dưới tàng cây: "Qua ngồi nghỉ một lát, lát vẫn chưa đỡ, tôi đến bệnh viện quân y."
Tô Mai nhìn sắc mặt của anh, chỉ đành phải không biết làm sao mà gật đầu, tới ngồi xuống, điều động dị năng, lấy thuộc tính hỏa trong đó, dẫn năng lượng yếu ớt đi một vòng trong lòng.
Triệu Khác không yên tâm về cô, chờ Vương Hồng Chí xuống vác gạch, anh đưa Tiểu Du cho Vương Hồng Chí, để Vương Hồng Chí bế cậu bé đặt lên giường, cho tiểu Cẩn trông.
"Đi thôi." Tay Triệu Khác kéo cô: "Lúc này viện trưởng còn chưa tan làm, tôi dẫn em qua nhìn.”
“Tôi không sao." Tô Mai rụt tay ra sau lưng: "Thật màt"
"Đưa tay đây, tôi bắt mạch."
"Anh còn biết cái này?" Người này quá đa tài đa nghệ!
"Chúng tôi có học cấp cứu."
Tô Mai nghĩ đến đời trước lính đặc chủng chính là lính trinh sát thì bình thường lại.
Triệu Khác đặt tay lên cổ tay cô, nhìn đồng hồ, bắt đầu bắt mạch cho cô, trong chốc lát anh nói: "Đừng làm đồ nội thất nữa, ngày mai tôi dành thời gian đi loanh quanh tìm thợ mộc gần thôn, nhìn xem có bán tủ quần áo, rương làm sẵn không, không được thì tôi bảo họ làm theo yêu cầu."
"Bây giờ cái gì cũng là của nhà nước, thợ mộc nào có vật liệu gỗ làm đồ nội thất. Anh tìm thư ký đại đội của họ làm theo yêu cầu." Tô Mai nói: "Một, hai cái tủ, người ta cũng nhận làm à?”
"Đồng chí Tô Mai." Triệu Khác khoanh hai tay, nhìn Tô Mai, cười nói: "Có phải em nhận thức sai lệch về năng lực của tôi không?”
Tô Mai chắp tay: "Vậy tôi giơ cao chờ tủ của anh."
"Không cần rương nữa?"
"Tôi làm bốn cái, trước khi trở lại, rương còn lại chưa phủ véc-ni. đại đội trưởng Khúc nói anh ấy phủ cho, phơi một đêm, ngày mai là có thể kéo về dùng."
Năng lực của Triệu Khác rất tốt, quả đúng thật sự không phải chỉ là nói chơi chơi.
Trong khoảng thời gian một buổi chiều, anh dẫn theo người không chỉ chuyển hết những món đồ của Tô Mai ở bên kia về, ngay cả xoong, chảo trong bếp và phòng tiện ích, thức ăn, củi lửa, bồn tắm trong nhà tắm cũng không bỏ qua, vì để thuận tiện cho việc nấu nướng đun nước tắm rửa, sau khi mang đồ đạc trở về, anh lại đi lên núi chặt tre, mua vài tấm thảm lông của người phụ trách đưa thịt lợn với cá từ biển đảo tới, bảo Vương Hồng Chí đi theo xe lấy về, ở phía Đông căn nhà dựng một căn bếp thô sơ, sát bên cạnh nhà vệ sinh làm một gian để tắm rửa.
Tô Mai đi theo anh lên trên, đã có chiến sĩ ở phía đông trộn bùn đặt nên móng, khởi công bắt đầu xây dựng hiên nhà.
Tô Mai kéo ống tay áo của anh, chỉ về phía một nhóm chiến sĩ hỏi: "Không có việc gì chứ?”
Gọi lính cần vụ tới để giúp đỡ vận chuyển đồ đạc còn có thể giải thích được, thoáng chốc gọi nhiều chiến sĩ đến đây dựng nhà cho anh như vậy, Tô Mai ngập ngừng nói: "Cẩn thận lãnh đạo phê bình anh công tư không phân minh."
"Yên tâm đi." Triệu Khác cười nói: 'Những chiến sĩ mà anh lựa chọn đều là những người điều kiện gia đình khó khăn, hai tháng gân đây không được nghỉ ngơi, chúng ta trả tiền mời người tới xây nhà, bọn họ xin nghỉ qua đây để kiếm thêm tiền sữa bột cho bọn trẻ trong nhà, vì thế tư lệnh cũng chẳng nói được gì đâu."
"AI" Tô Mai sửng sốt: "Còn có thể như vậy nữa sao?" Triệu Khác gật đầu: "Những món đồ dinh dưỡng mang từ bệnh viện về, giữ lại đủ phần cho bạn trẻ ăn trong ba tháng, còn lại thì tí nữa em mang ra chia cho các chiến sĩ."
"Được!" Tô Mai gật đầu: "Đồ đạc thu dọn để ở đâu rồi? Đợi lát nữa tôi đi xem xem."
Triệu Khác chỉ vê phía căn phòng ở phía đông: "Lương thực gì đó tạm để ở phòng đó trước đã." Phòng bếp dựng hơi nhỏ, một cái lò đất nhỏ, một cái bếp đá, đặt thêm một cái thớt nữa, chỉ còn thừa lại một khoảng trống đủ để xoay mình mà thôi, vì thế Triệu Khác liền để các loại thức ăn lấy từ bên khu gia khuyến về, còn có cả khăn trải giường vải vóc gì đó cũng đều cất vào phòng áp mái phía Đông.
Tô Mai sửng sốt, năm gian phòng, ngoại trừ gian phòng chính giữa, bốn gian phòng còn lại đều có thể ở được, Tô Mai vốn nghĩ cô sẽ ở cùng một gian với Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du, một phòng giữ lại cho Triệu Khác, hai đứa trẻ lớn mỗi đứa một phòng áp mái: "Tiểu Cẩn với Niệm Doanh vẫn ở cùng nhau sao?"
"Ừ" Triệu Khác chỉ căn phòng áp mái ở phía Tây: "Hai đứa trẻ tự mình chọn lấy một gian, đồ đạc cũng đã chuyển xong hết rồi."
Tô Mai bước nhanh vài bước, nhấc chân đi lên bậc thang, gõ cánh cửa căn phòng áp mái ở phía Tây.
Triệu Cẩn đang ngồi trên chiếc ghế ở bên cạnh giường, theo dõi Tiểu Du đọc sách: "Vào đi ạ."
Tô Mai đẩy cửa bước vào, quan sát một lượt, không gian của căn phòng rất lớn, ở giữa phòng đặt một tấm bình phong tự thiết kế bằng tre, chia một phần bên ngoài căn phòng ra, thành hai gian trong ngoài, bên trong làm một phòng ngủ cho hai người, dưới khung cửa sổ ở gian bên ngoài được đặt hai cái bàn đọc sách, cộng thêm hai chiếc ghế ngồi.