[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 148 - Chương 148: Cắt Giấy (1)

Chương 148: Cắt giấy (1) Chương 148: Cắt giấy (1)Chương 148: Cắt giấy (1)

"Dì Tô."

"Ừ”" Tô Mai đi vòng qua tấm bình phong, đi vào trong phòng, hai chiếc giường tre dài hai mét rộng một mét khăn trải giường đệm chăn đã được trải thẳng thớm, va li của hai đứa trẻ được đặt ở đầu giường, coi như cái bàn nhỏ để đặt đồ đạc.

"Không tồi, thu dọn khá tốt đấy." Tô Mai dịu dàng xoa đầu Triệu Cẩn, đi tới bên cạnh cửa bật sáng bóng đèn lên, ở bên trong đọc sách có chút tối.

"Dì Tô, con với Niệm Doanh vẫn còn muốn một cái tủ sách."

"Được. Buổi chiều dì ở phân xưởng gia cụ, làm cho hai đứa một cái hòm, đợi ngày mai sơn khô lại khiêng về đây, chúng ta kéo giường về phía trước một chút." Tô Mai nói: "Để sát vào tường ở trên đầu giường của mấy đứa."

"Dì Tô, dì với ba con có không ạ?”

"Có chứ, làm hẳn bốn cái luôn." Tô Mai cúi người xuống nhìn Tiểu Du Nhi, thằng nhóc con ngủ ngon vô cùng: "Sao không nhìn thấy Niệm Doanh với Tiểu Hắc Đản đâu?"

"Tới nhà ăn Nông Khẩn xem chú Đại Bàn mổ thịt lợn rồi ạ."

"Con có muốn đi hay không? Dì Tô đưa con qua đó."

Triệu Cẩn áp lại sự tò mò trong lòng, lắc đầu: "Thôi ạ, bài khóa hôm nay con vẫn còn chưa đọc xong."

Tô Mai híp mắt nhìn sắc trời ở bên ngoài, không còn sớm nữa, bây giờ đi qua đó, cũng chẳng ở lại được bao lâu liền phải về nhà ăn cơm rồi, vì thế cũng không kiên trì thêm nữa: "Vậy con cứ đọc đi nhé, dì Tô ra ngoài pha cho mọi người ấm trà, con cần gì thì gọi một tiếng."

"Dạ. Triệu Khác ở trong sân đã một tay cầm ấm nước, một tay cầm chồng bát, đang hô hào với mọi người.

Tô Mai nhìn một lúc cũng không đi qua đó nữa, thay vào đó đi từng phòng xem xét qua một lượt.

Ở gian nhà chính giữa trống vắng được đặt hai cái bàn tám cái ghế, tại sao lại là hai cái bàn ấy à, bởi vì không có bàn ăn lớn, Triệu Khác liền dùng hai cái bàn học, ghép lại thành bàn ăn lớn.

Cái giường mà vốn dĩ ngày xưa cô cùng với Tiểu Hắc Đản, Tiểu Du Nhi ngủ cùng nhau, còn có đồ đạc của cả ba đều được cất ở trong căn phòng áp mái phía đông.

Ở phía tây mái hiên bên cạnh cửa sổ được đặt một bộ bàn ghế, sát bức tường phía sau đặt một cái giường, nhìn bộ chăn ga gối đệm màu xanh lục của bộ đội, không khó để có thể nhận ra, đây chính là phòng ngủ của Triệu Khác.

Nghĩ tới buổi tối phải cách mọi người một căn phòng cách, hai cánh cửa đối nhau sát mặt đất, hơn nữa bên trên cánh cửa trống trơn ngay đến cả một cái rèm cửa cũng không có, Tô Mai nhanh chóng đi tới phòng áp mái mở bọc đồ, tìm được một tấm vải bông kẻ ca rô màu xanh lam, lấy ra một miếng thịt khô.

"Triệu Khác." Ánh mắt của Tô Mai quét một lướt qua mấy ô cửa sổ, ghi nhớ lại kích thước: "Em tới nhà của bác gái Vương một chuyến, nhờ bà ấy may cho chúng ta hai cái rèm cửa."

Triệu Khác cầm lên một cái bát nóng mới, rót nửa bát nước đưa qua cho cô ấy: "Uống ngụm nước đã, xong hãng đi."

Tô Mai liếm môi dưới, quả thực là có chút khát, nhận lấy bát nước một hơi uống cạn, trả lại cho anh: "Em đi đây."

"Ừ" Nhìn dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của cô ấy, Triệu Khác không nhịn được mà dặn dò một câu: “Đi chậm một chút."

Tô Mai giơ tay ra phía sau vẫy vẫy, ôm theo đồ đạc nhanh chóng đi xuống núi, chuyển sang con đường khác tới nhà họ Vương.

Tô Mai đi qua tới nơi, ông Vương với Trương Ninh đang ở trong sân may chăn mền, tấm vải long phượng màu đỏ thắm, bên trong được độn vải bông trắng như tuyết, vừa nhìn đã biết toàn là hàng mới.

"Sao giờ này lại đi may chăn vậy?" Tô Mai tùy ý đặt vải lên một cái ghế ở bên cạnh, xách miếng thịt đi vào phòng bếp, buộc vào cọc tre sau đó treo thống xuống trên xà nhà.

Bà Vương thu lại mũi kim cuối cùng, vẫy tay gọi với Tô Mai bước từ trong phòng bếp ra: "Đến xem xem, có thích hay không?"

Trương Ninh nở nụ cười đứng dậy về phòng ôm ra một chiếc chăn bằng vải gấm xanh có họa tiết hoa mẫu đơn: "Không thích thì cũng chỉ có cái này thôi."

Tô Mai kinh ngạc chỉ vào bản thân: "Cho tôi sao?"

"Ừ. Đã sớm chuẩn bị từ mấy hôm trước rồi." Tiểu Hắc Đản với Niệm Doanh trở lại, bà vương liền biết chuyện của cô ấy với Triệu Khác không còn xa nữa rồi, trong nước không được cởi mở giống như ở nước ngoài, một người phụ nữ mới góa chồng như Tô Mai, con cái của bản thân không chăm nom, lại đi lo lắng cho con của một người đàn ông mới ly hôn, Triệu Khác nếu như không cầu hôn, những ngày tháng sau này nước bọt hôi tanh có thể dìm chết cô ấy mất: "Biết được cô từ Hoa thành trở về mang theo mấy bộ khăn trải giường, dù sao thì mấy đứa trẻ phát triển cũng rất nhanh, qua mấy năm nữa, đứa lớn đã ra ngoài đi học rồi, đứa nhỏ cũng phân giường ra ngủ, không phải lo sẽ không dùng tới."
Bình Luận (0)
Comment