Chương 149: Cắt giấy (2)
Chương 149: Cắt giấy (2)Chương 149: Cắt giấy (2)
"Tôi cũng không nỡ để mấy đứa trẻ lãng phí đâu." Tô Mai nhìn hoa văn trên hai tấm chăm, thật sự là càng nhìn càng yêu thích: "Bác gái, ở dưới quê cháu gả con gái, có rất nhiều người còn chẳng có được danh tác như thế này đâu, bác là đang xem cháu như con gái mà chăm sóc đây mà."
"Ha ha... lời này của cháu, nói đúng rồi đấy." Bác gái Vương vui vẻ nói: "Trước khi cháu tới, bác còn đang nói với Tiểu Vũ là, buổi tối bảo cháu tới đây ở, ngày mai xuất giá từ bên này.
Tô Mai suy nghĩ một lúc, cảm thấy làm như này quả đúng là chính thức hơn một chút, vì thế liền sảng khoái đáp ứng: 'Được đấy ạ, ăn xong cơm tối, cháu sẽ mang Tiểu Du Nhi với Tiểu Hắc Đản qua đây ngủ."
Bà Vương ngủ trên một cái giường rộng một mét rưỡi, thêm một Tô Mai còn được, lại thêm nhiều hơn hai đứa trẻ nữa, thì lại có chút chật quá.
Trương Ninh chuẩn bị chuẩn bị dịch chuyển bàn học nhỏ ra, đi tới kho để đồ chuyển tới một chiếc giường tre qua.
Tô Mai cầm vải bông mà mình mang qua lên: "Bác gái, cháu muốn dùng nó để làm hai tấm rèm cửa, bốn tấm rèm cửa sổ, bác xem có đủ không ạ?"
"Chất vải tốt thế này làm rèm cửa cái gì chứ, lãng phí vô cùng." Bà Vương nhận lấy sờ vuốt một lúc rồi nói: "Mấy tấm rèm cửa với rèm cửa sổ cũ trước đây cháu dùng vải thô làm đâu rồi?"
"Kích thước có chút nhỏ không vừa."
"Cầm qua đây, bác giúp cháu tìm vải sửa lại xem thế nào."
Tay nghề, thẩm mỹ của bà cụ không còn gì phải bàn đến nữa cảm, Tô Mai gật đầu, quay người trở về lấy mấy tâm rèm qua.
Bà Vương ném cho cô ấy một cái kéo, một chồng giấy đỏ: "Để bác may, cháu cắt mấy chữ "Hỉ' để dán lên cửa sổ trang trí."
Hai mắt Tô Mai sáng bừng lên, giơ ngón tay cái về phía bà ấy: "Bác gái, bác suy nghĩ thật là chu đáo!"
Buổi sáng lúc đi dạo chợ phiên, cô ấy hoàn toàn không hề nghĩ tới việc mua mấy tờ giấy đỏ về, cắt chữ "Hỉ" để dán lên cửa sổ trang trí phòng tân hôn.
Bà Vương cầm lên một cái kéo khác, dỡ phần khóa bên cạnh của cái rèm, cười nói: "Kết hôn mà, phải vui mừng một chút mới đúng không khí."
Tô Mai đồng ý gật đầu, làm gì có cô gái nào không có một chiếc áo cưới trong mơ, không từng mong chờ một đám cưới của bản thân mình.
Mặc dù đám cưới này diễn ra đơn giản và vội vàng, cô ấy và Triệu Khác không vì tình cảm mà se duyên kết nghĩa vợ chồng, nhưng phải nói rằng Triệu Khác người ta đã giành ra thành ý lớn nhất của bản thân rồi.
Cô ấy cũng nên tận tâm hơn một chút thôi.
Nghĩ như vậy, Tô Mai câm một tờ giấy đỏ trong tay, đo kích thước, trải ra chiếu rồi gấp vài lần, cầm kéo lên, sau khi băn khoăn trong đầu một lúc, cô ấy bắt đầu cắt nó ra.
Cùng với tài năng vẽ vời và khả năng kiểm soát kích thước của mình, trong phút chốc, một đôi chim uyên ương song hỉ dài khoảng nửa mét đã được hoàn thành.
Tô Mai mở rộng ra, bà Vương nhìn một cái liền thích ngay: "Đẹp quái! Cắt thêm mấy chữ nữa đi, cũng trang trí lại cái sân này của chúng ta một chút."
Tô Mai mỉm cười gấp nó lại đặt nó sang một bên, lấy một tờ giấy đỏ khác và cắt thành một chú con chim hỉ thước, sau đó giống như chọn mở kỹ năng cắt giấy, cắt sáu tờ song hỉ nhiều kiểu khác nhau, lại cắt hình Triệu Khác và Lâm Niệm Doanh cầm tay nhau dán vào khay hỉ, Tiểu Hắc Đản ôm chữ hỉ, Tiểu Du Nhi bổ nhào trên mặt đất bắt chữ hỉ, một anh bộ đội và một cô gái thắt bím tóc dài nắm tay nhau cầm chữ hỉ, còn có giấy cắt hoa long phượng, giấy cắt hoa mẫu đơn, giấy cắt hoa chim hỉ thước vân vân.
Trương Ninh đi qua thay Tô Mai giúp cô ấy khiêng giường, nhìn thấy một đống giấy cắt ở trên mặt đất, kinh ngạc tới mức há hốc mồm: "Con mới đi thu dọn lại phòng học nhỏ một chút, tới kho để đồ tìm cái giường tre, cô ấy đã cắt được nhiều như vậy rồi?!"
Bà Vương đặt kim may ở trong tay xuống, cầm một cái lên nhìn, vừa hay chính là tờ mà Tiểu Hắc Đản ôm chữ hỉ: 'Không kể tới cái khác, cắt Tiểu Hắc Đản giống thật đấy."
Trương Ninh lại gân nhìn ngắm một lúc, vươn tay cầm lấy một cái, vừa nhìn người lính cùng với cô gái thắt bím tóc dài kia thì vui vẻ nói: "Ái chà, hôm nay chụp ảnh vẫn chưa đã ghiền đúng không, lại còn cố ý cắt thêm một tờ chụp chung nữa."
Tô Mai xoèn xoẹt vài đường cắt xong giấy đỏ, đặt cây kéo xuống, xoa xoa đầu ngón tay: "Chúng tôi chỉ chụp ảnh cả gia đình, tôi với Triệu Khác không không chụp riêng bức nào."
"Ồˆ" Trương Ninh lý giải gật đầu, cười nói: "Vì thế nên cắt ra một cái để bù lại nỗi tiếc nuối."
Tô Mai không để ý tới lời trêu ghẹo của cô ấy, chọn ra bốn đôi song hỉ phổ thông, bốn đôi giấy cắt hoa dán lên cửa sổ cho cô ấy, phủi đi những mẩu vụn giấy trên người: "Chuyển giường ngủ ở trong kho để đồ tới phòng học nhỏ, đúng không?”