Chương 150: Cắt giấy (3)
Chương 150: Cắt giấy (3)Chương 150: Cắt giấy (3)
"Ừ" Trương Ninh đặt giấy cắt xuống, chạy bước nhỏ đuổi theo bước chân của cô ấy: "Hai chúng ta cùng nhau chuyển."
Tô Mai vừa muốn nói không cần đâu, cô ấy làm một mình là được rồi, quay đầu liền nhìn thấy Triệu Khác bế Tiểu Du Nhi tìm tới, lập tức không lên tiếng nữa.
Ngay cả như vậy, nhìn thấy Tô Mai từ trong kho để đổ khiêng cái giường tre đi ra, Triệu Khác vẫn nhíu mày lại, đặt Tiểu Du Nhi xuống, nhanh chóng bước qua nhận lấy, trách mắng: "Cũng đã nhìn thấy anh đi qua rồi, cũng không gọi anh lại giúp một tiếng."
"Ai nhìn thấy anh đi đây chứ? Có nhìn thấy đâu." Tô Mai giả ngốc nói: "Chị Trương cô có nhìn thấy Triệu Khác đi qua đây không?"
Trương Ninh vừa nãy không quay đầu lại, cũng thật sự không nhìn thấy anh đi tới, vì thế liền lắc đầu.
Triệu Khác khiêng cái giường, cong môi cười như không cười liếc nhìn Tô Mai một cái: "Xem ra là tôi không lọt nổi vào mắt của đồng chí Tô rồi!"
Tô Mai nghẹn lại, nhất thời không biết phải trả lời làm sao, vì thế liền chuyển chủ đề khác nói: "Tiểu Du Nhi tỉnh dậy lúc nào vậy?"
Triệu Khác: "Cũng được một lúc rồi, không nhìn thấy em đâu cứ khóc mãi."
"Em đi xem thằng bé." Tô Mai vội vàng quay người đi về phía Tiểu Du Nhi đang ở bên cạnh bà Vương.
Triệu Khác khiêng cái giường vào phòng, dưới sự chỉ huy của Trương Ninh đặt chiếc giường xuống cẩn thận, hỏi: "Có khách tới sao?"
"Ừ, khách quý đấy!" Trương Ninh vui vẻ một chút, nói: "Hôm nay anh chuyển đồ, cũng không nói để lại giường, còn chưa tổ chức tiệc rượu đâu, tối nay đã muốn qua đêm với Tô Mai rồi sao?" Triệu Khác sửng sốt, sau đó không khỏi ảo não mà ấn cái trán: "Quên mất việc này."
Anh nghĩ rằng bản thân đã nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi, nhưng lại quên mất, có rất nhiều nơi chỉ nhận tiệc rượu không nhận giấy chứng nhận.
"Mẹ tôi chỉ mong sao Tô Mai xuất giá từ nhà chúng tôi ra thôi đấy." Trương Ninh cười nói.
Triệu Khác khẽ gật đầu, ghi nhớ lại chuyện này.
Trời đã tối rồi, Tô Mai cầm hai cái rèm cửa đã được bà Vương vá lại, ôm đống giấy cắt đi theo ở phía sau lưng hai ba con Triệu Khác, về bên kia trang trí.
"Mấy chiến sĩ dựng nhà đã trở vê chưa?" Trên đường, Tô Mai hỏi.
Triệu Khác ngẩng đầu lên nhìn sắc trời: "Vẫn còn phải đợi thêm một lúc nữa."
"Vậy chúng ta có cần phải để giành cơm lại không?"
"Không cần." Triệu Khác giải thích nói: "Vừa rồi tiểu chiến sĩ ở bên nhà bếp qua đây, thông báo bảo chúng ta buổi tới có mổ lợn, anh bảo cậu ấy nói với tư lệnh một tiếng, làm nhiều một chút, đợi lát nữa chúng ta mang mọi người cùng nhau qua đó."
"Mổ lợn!" Tô Mai liếm môi dưới: 'Muốn ăn."
Triệu Khác dừng chân lại, nhìn cô ấy cười nói: "Buổi trưa không phải là mới ăn cơm thịt khô sao."
"Có thể giống nhau được sao?" Tô Mai nói: "Thịt lợn tươi mới khẳng định là càng muốn hơn một chút."
Triệu Khác giơ tay qua nhận lấy rèm cửa giấy cắt trong tay cô ấy, đưa Tiểu Du Nhi qua cho cô ấy: "Những thứ này tí nữa vê anh sẽ làm, em bế Tiểu Du về trước đi, bảo sĩ quan hậu cần lấy cho em một miếng xương lớn để gặm."
Nói tới câu cuối cùng, trong mắt Triệu Khác tràn ngập ý cười. Tô Mai ôm Tiểu Du Nhi phất tay với anh: "Yên tâm đi, có miếng xương lớn, tất nhiên sẽ chia cho anh một nửa."...
Triệu Khác trở về treo rèm cửa lên, lấy bột mì đun thêm chút tương, khi mở ra một tờ giấy cắt, mới nhìn thấy chân dung cả gia đình ở trên giấy cắt, câm lên tờ giấy anh bộ đội với cô gái thắt bím tóc dài, khóe môi nhấch lên, không che giấu được ý cười trong mắt.
Tờ cắt hai người Triệu Khác với Lâm Niệm Doanh dán trong phòng ngủ, Tiểu Hắc Đản với Tiểu Du dán trên bức tường ở mái hiên phía đông, chim hỉ thước song hỉ treo trên tường sau gian nhà chính giữa, những bức giấy cắt hoa chữ hỉ khác đều được dán trên song cửa sổ, duy chỉ có bức của anh với Tô Mai, vừa không nỡ lại vừa ngại không muốn treo lên, anh liền gấp gọn lại cẩn thận kẹp vào trong một quyển sách. ...
Xương heo, xương cá, dưa cải, tàu hũ ky, nấm hương, ruốc khô, măng, nấm, phổi heo, huyết heo, khoai tây miếng, ... Mặc dù không chắc như thịt tảng lớn ở Đông Bắc, thế nhưng cũng tươi ngon không gì sánh bằng, thơm vô cùng.
Triệu Khác cõng Triệu Cẩn trên lưng, dẫn các chiến sĩ dựng nhà đi tới, Tô Mai vừa lấy cái rìu bổ xương sọ của một con lợn, ba đứa trẻ, bà Vương, Trương Ninh, còn có tiểu chiến sĩ ở nhà bếp, tò mò vây xung quanh cô thành một vòng nhìn ngóng.
Năm cái đầu lợn, một cái đầu dê, hai mươi cái móng giò, bốn cái móng dê, sáu cái đuôi, sĩ quan hậu cần bảo nhân viên vật tư giúp đỡ mua một túi đại hồi, sợ rằng ngày mai không kịp, buổi chiều bắt đầu kho rồi, một cái nôi không đựng hết nữa, phải phân ra thành mấy cái nồi.
Cái nồi đầu tiên hâm một cái đầu heo với một cái đầu dê, bốn cái móng dê cùng với sáu cái đuôi.