Chương 151: Rước dâu (1)
Chương 151: Rước dâu (1)Chương 151: Rước dâu (1)
Bỏ móng cừu ra, chặt đuôi thành từng khúc cho mọi người đỡ thèm, róc sạch thịt trên đầu lợn và đầu dê, chỉ để lại cái đầu lâu cho bọn họ ăn óc lợn óc dê.
"Tới rồi đây, lại ăn óc lợn óc dê với đuôi nào." Tô Mai trong miệng thì hô hào, tay cầm cái thìa, cẩn thận vớt óc lợn ra đĩa.
Sĩ quan hậu cần pha một bát nước chấm, óc lợn non mềm giống như đậu phụ vậy, không rưới đầy ắp nước sốt thì là hương thơm của món hầm, rưới nước sốt lên lại là một mùi hương hoàn toàn khác biệt.
Ba đứa trẻ với bà Vương đều thích ăn, Trương Ninh ăn được hai miếng liền đặt đũa xuống, chê ngấy quá.
Các chiến sĩ cũng nếm thử qua mùi vị một chút, từng người một chạy ra ngoài lấy cơm cho các chiến sĩ ở bên ngoài.
Đại Bàn đứng dậy nhường ghế qua, Triệu Khác đặt Triệu Cẩn xuống, cầm cái rìu nhỏ ở bên tay Tô Mai, liếc mắt nhìn một cái khúc xương dê ở trong cái khay lớn bên cạnh: "Sao lại còn có cả dê vậy?"
Sĩ quan tư lệnh múc hai bát xương đầu đi qua, một bát đưa cho Triệu Cẩn, một bát đưa cho anh, nấu mì cùng với bánh màn thầu để trên cái bàn dài ở bên người, ăn thỏa thích.
"Ở Hải Đảo có một đồng chí tên là Trương Hạ Sơn, nghe nói cậu kết hôn, tặng qua một con dê rừng đen tự nuôi, nói rằng muốn cảm ơn cậu năm ngoái lúc gặp bão đã cứu mạng ba đứa trẻ nhà anh ta. Không nhận thì không được.' Sợ Triệu Khác trách bản thân tự mình làm chủ, đồng chí tư lệnh giải thích nói: "Tại vì không thấy cậu đâu, lại còn ở đây giận chân với tôi gì chứ, tôi bảo chiến sĩ đi gọi cậu, nhưng mà cậu đi lên núi rồi."
Vậy có lẽ là lúc mà anh đi lên núi chặt tre để dựng phòng bếp. Năm ngoái có một cơn bão lớn ập tới, đội khai hoang Hải Đảo bị đổ sập xuống, dê lợn chạy tán loạn, anh dẫn đầu đội cứu hộ tới viện trợ, cứu được mấy đứa trẻ ra từ căn nhà sập, cũng lên núi tìm kiếm cứu được mấy đứa trẻ lớn nhỡ đang đi đuổi dê đuổi lợn.
Triệu Khác suy nghĩ một lúc, rửa tay nhấc bát lên ăn cơm, mới nghĩ ra được Trương Hạ Sơn là phụ huynh của đứa bé nào.
Trong đầu Triệu Khác không hẹn trước đột ngột lướt qua bóng hình nhã nhặn của một người đàn ông, đưa theo hai đứa trẻ để trần thân trên đi chân không, hoảng loạn chạy về phía anh, vội vàng hỏi anh tình trạng thương tích của cậu bé mà anh đang cõng trên lưng.
"Nhà anh ta nhiều con, thiếu quần áo giày dép." Triệu Khác nói với Tô Mai: "Tí nữa, em thu dọn ra mấy bộ quần áo cũ của bọn trẻ, xong lại giúp bện thêm mấy đôi giày rơm cho bọn trẻ bảy tám tuổi, năm sáu tuổi sau đó đưa cho sĩ quan hậu cần, bảo anh ta tặng qua bên đó giúp cho."
"Em không biết bện giày rơm. Nếu không." Tô Mai nói: "Em đóng cho mấy cái đế giày nhé?”
Triệu Khác vừa định gật đầu, liền nghe thấy bà Vương hỏi Tô Mai: "Cháu còn mảnh vải vụn không?"
Tô Mai lắc đầu, lúc này có chút hối hận vì đã xử lý hết đống quần áo cũ ở khu gia quyến rồi.
Bà Vương: "Trong nhà có rơm, có dụng cụ, cái này giao cho bác đi."
Tô Mai: "Vậy cháu ở bên cạnh học theo bác."
Ở trong núi đi giày vải đắt quá, không bằng giày rơm rất nhẹ nhàng tiện lợi, chống trơn, cả một nhà đi giày, cô ấy không thể lần nào cũng tới tìm bác gái được.
"Ừ" Bà Vương gật đầu: "Qua hai ngày nữa, bác bảo bọn trẻ đi gọi cháu."...
Từ nhà ăn Nông Khẩn đi ra, tiểu đoàn trưởng Vương cõng theo Tiểu Hắc Đản, Trương Ninh đỡ bà Vương trở về, Tô Mai tay bế Tiểu Du Nhi tay dắt Lâm Niệm Doanh, đi theo ở phía sau ba con Triệu Khác lấy quần áo thay sau khi tắm rửa của cô ấy và hai đứa trẻ.
Chưa kể tới, giấy cắt hoa dán cửa sổ màu đỏ thắm, khiến cho cả căn nhà đều mang một loại cảm giác vui mừng hân hoan.
Lâm Niệm Doanh hưng phấn chạy ra từ căn phòng của cậu bé với Triệu Cẩn, kêu lên: "Dì ơi, con nhìn thấy ở trên tường dán giấy của con rồi, còn có cả anh Tiểu Cẩn nữa, bọn con cầm hai chữ hỉ".
Tiểu Du Nhi giãy giụa đòi xuống đất, cất từng bước chân ngắn ngủn hì hục phóng qua cánh cửa, chống vào bức tường chạy qua xem, Triệu Khác cũng cất bước đi theo.
Tô Mai lấy ra một cái khăn đưa cho Lâm Niệm Doanh lau mồ hôi trên trán: "Rất thích sao?”
"Thích ạ!" Lâm Niệm Doanh dựa vào cô ấy, ngẩng mặt lên nói: "Dì ơi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở với nhau phải không? Con, Tiểu Hắc Đản, anh Tiểu Cẩn, Tiểu Du Nhị, dì, chú Triệu, chúng ta hợp lại thành một gia đình, có phải là sẽ không cân phải tách nhau, vĩnh viễn sinh sống cùng nhau không ạ?"
Tô Mai không hề trấn an lòng thấp thỏm với bất an này của cậu bé, bất kể là bây giờ cô ấy có nói gì, thề thốt đảm bảo bao nhiêu đi chăng nữa, trải qua bị người ta chán ghét ruồng bỏ đã khắc sâu vào trong nội tâm, nhất thời trong một khoảng thời gian ngắn cậu bé chỉ có thể nửa tin nửa ngờ thôi. Như thế, chi bằng chuyển sự bất an lo lắng này sang những hành động thiết thực cuộc sống đời thường.