Chương 152: Rước dâu (2)
Chương 152: Rước dâu (2)Chương 152: Rước dâu (2)
"Đồ ngốc, làm gì có chuyện vĩnh viễn không tách ra khỏi người nhà chứ." Tô Mai cong người xuống ôm lấy cậu bé đung đưa qua lại, cười nói: "Bộ đội chúng ta không có trường cấp hai, qua hai ba năm nữa, con với Tiểu Cẩn sẽ phải rời khỏi chúng ta, vào thành phố tới nhà cậu của con để học cấp hai."
"AI" Lực chú ý của Lâm Niệm Doanh trong nháy mắt bị chuyển rời: "Nhanh như vậy sao?”
"Đúng vậy đó." Tô Mai cười nói, : "Với tiến độ mà bà Vương đang dạy bù cho mấy đứa, lúc khai giảng, con cũng có thể nhảy một bậc lên học lớp ba rồi, thêm ba năm nữa, không phải là con phải học cấp hai rồi sao. Nói không chừng, học xong lớp năm cậu của con đã bảo mấy đứa qua đó rồi."
Ở thời đại này, cấp hai không hề dễ thi vào, không phải nói đề thi rất khó, mà là nguồn giáo viên, cũng như các trường học có rất ít, tốt nghiệp cấp hai đã có tư cách đi dạy học rồi, vì thế sức cạnh tranh của các trường học tốt không kém gì so với hậu thế cả.
Mà kỳ vọng của ông cụ đối với mấy đứa trẻ tuyệt đối không chỉ dừng lại ở cấp hai cấp ba, thế nên vì sự nghiệp học hành của bọn trẻ, ông cụ còn thật sự sẽ để bọn trẻ đi qua đó trước một năm, đích thật dạy bù giúp bọn trẻ xây dựng một nên tảng vững chắc.
"Vậy, vậy con không nhảy cấp nữa..."
Triệu Cẩn được ba của cậu bé cõng trên lưng ra ngoài đi vệ sinh, nghe vậy lông mày liên nhướng lên: "Có tiên đồ!"
Tô Mai bật cười khúc khích, nặn nhào gương mặt của Lâm Niệm Doanh, vui sướng trên nỗi đau của người khác nói: "Bị anh trai cười nhạo rồi thấy chưa!"
"Vừa rồi con có phải còn nghĩ rằng, năm sau mình lại nghĩ cách để bị đúp lại một năm, hoặc là những ngày sau mình không chăm chỉ học hành nữa, đúp thêm mấy năm nữa ở trường tiểu học?"
Lâm Niệm Doanh: "..."
BỊ đoán trúng rồi!
Tô Mai không chút lưu tình nào giáng cho cậu bé một cú đấm thép: "Anh Tiểu Cẩn của con nói không sai chút nào, có tiền đồ quá cơI"
"Con cũng không nghĩ thử xem, anh con đã cắp sách lên đại học rồi, con vẫn còn đang học tiểu học, anh con tốt nghiệp đi làm rồi, công thành minh tựu, con vẫn còn học tiểu học, anh con kết hôn sinh con rồi, con vẫn học ở trường tiểu học..."
Lâm Niệm Doanh sững sờ rùng mình một cái: "Con nhảy lớp, khai giảng con liền vượt cấp."
Nghĩ đến Triệu Cẩn vốn dĩ đã hơn cậu bé một cấp, sau khi khai giảng mình mà vượt lớp, anh ấy có lẽ cũng sẽ vượt, Lâm Niệm Doanh nắm chặt tay lại thành quyền, lớn tiếng tuyên bố nói: "Con nhất định phải chạy ở phía trước anh ấy!"
Nói xong, quay người trở vê phòng cầm sách lên, bắt đầu đọc.
Tô Mai đi qua dựa trên khung cửa nhìn mấy cái, nở nụ cười xoay người đi tới mái hiên phía đông, lấy khăn hỉ bọc đồ bọc lấy quân áo ngày mai cô ấy vào bọn trẻ cần phải mặc, bế Tiểu Du lên chào hỏi với ba con Triệu Khác vừa đi ra từ nhà vệ sinh, xuống núi đến nhà họ Vương.
Triệu Khác vốn dĩ muốn đi tiễn, Tô Mai không cho, đêm nay có trăng, con đường nhỏ ở trên núi sáng rõ có thể thấy được, hơn nữa cũng không phải là quá xa, chỉ cách hai quả núi nhỏ, đứng ở bên này gọi một tiếng, nói không chừng bên kia còn có thể nghe thấy được.
Tô Mai đi qua, bà Vương lấy ra hoa rừng hái được từ năm ngoái, rắc một tâng vào trong thùng nước tắm, cho cô ấy ngâm.
Tô Mai nhìn thấy thế thì vui vẻ, đôi mắt to của Tiểu Hắc Đản đảo như lạc rang, nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, đứng trên cái ghế nhảy vào trong: "ùm" một tiếng, nước chưa tràn ra ngoài, dọa cho Tô Mai với bà Vương kêu lên một trận, vội vàng đưa tay ra vớt người lên từ trong thùng.
"Khụ khụ..." Tiểu Hắc Đản nôn ra nước, vừa ho vừa nói: 'Mẹ, con vẫn chưa tắm xong mà.'
"Ha ha..." Tiểu Du Nhi cảm thấy lúc cột nước bắn lên, vô cùng thú vị, rướn người ra víu vào thành bồn tắm vui vẻ nói: 'Muốn! Muốn!"
Tô Mai ôm lấy cậu bé lùi về phía sau vài bước.
Bà Vương nhấc tay đánh vào mông Tiểu Hắc Đản một cái : 'Lá gan cũng lớn quá đấy nhỉ, thùng nước sâu như thế này mà cũng dám nhảy vào trong, muốn ăn đòn đúng không hả?"
Tiểu Hắc Đản không cảm thấy gì xoa xoa chỗ vừa bị đánh trên mông, cười nói: "Vậy bà làm cho cháu một cái thùng bé đi, bên trong rải thật nhiều thật nhiều hoa."
Bà Vương: "Con trai con đứa đòi hoa hoét cái gì chứ!"
Tiểu Hắc Đản: "Thơm thơm rất dễ ngửi."
"Điệu đà!" Bà Vương lấy khăn tắm lớn quấn người cậu bé lại, mạnh mẽ xoa xoa cái đầu của cậu bé: "Đợi chút."
Sau đó liền bế người đặt lên trên ghế, xoay người đi ra xách một cái chậu gỗ lớn qua, múc nước từ trong thùng tắm qua cho Tiểu Hắc Đản ngâm.
Tiểu Du Nhi đạp nước tung tóe cũng đòi muốn, Tô Mai cởi quần áo cho cậu bé, thả xuống ngồi ở bên cạnh Tiểu Hắc Đản.
"Tiểu Hắc Đản." Tô Mai nhìn cậu bé cảnh cáo nói: "Lần này mẹ bỏ qua cho nhé, nếu như còn có lần sau, mẹ sẽ đánh đít con đấy."