Chương 153: Rước dâu (3)
Chương 153: Rước dâu (3)Chương 153: Rước dâu (3)
Mẹ của cậu bé đánh đòn không có nhẹ nhàng như bà Vương đâu, quả thực là đánh thật đấy.
Nghĩ tới trải nghiệm lúc ở dưới quê bị mẹ mình giữ chặt lấy đánh, Tiểu Hắc Đản nhanh chóng gật đầu, vô cùng thức thời nói: "Không dám nữa ạ."...
Sáng hôm sau dậy sớm, Tô Mai bên trong mặc một chiếc áo lót chắc bên ngoài khoác một chiếc áo tơ hồng, bên dưới mặc một chiếc quần tây màu đen, dưới chân đi đôi giày da bóng loáng, hai đứa nhóc cũng mặc những bộ quần áo mới.
Bà Vương đi qua, bảo Trương Ninh dẫn hai đứa trẻ ra ngoài, giúp Tô Mai đeo bộ tóc dài lên, bện một kiểu tóc xinh đẹp, sau đó lại giúp cô ấy sửa lại dáng lông mày, đeo thêm một đôi khuyên tai.
Trương Ninh sau khi đưa hai đứa trẻ đi rửa mặt, bôi kem dưỡng cho hai đứa, sau đó cầm son lên điểm một nốt đỏ ở giữa lông mày bọn trẻ.
Tiểu Du Nhi trắng mêm đáng yêu, Trương Ninh nhịn không được lại cầm son do bà Vương tự làm ra bôi lên gương mặt của cậu bé.
Tiểu Hắc Đản thấy vậy, cũng ồn ào đòi muốn.
Trương Ninh nhìn gương mặt nhỏ đen đen của cậu bé, có chút không xuống tay nổi.
"Bác Trương, bác có phải không yêu cháu nữa không?" Trước khi Tiểu Du Nhi tới, mọi người rõ ràng là thích cậu bé hơn, cậu bé xin gì được nấy.
"Đừng vội đừng vội, bác Trương bây giờ liền bôi cho cháu nhé." Trương Ninh không thể nhìn nổi nhất đó chính là bọn trẻ con ủy khuất, nhanh chóng đặt Tiểu Du Nhi xuống ôm cậu bé lên dỗ dành, cầm son bôi lên gương mặt cậu bé.
Bà Vương đi ra lấy cho Tô Mai cái bánh đường, liếc nhìn một cái, nhanh chóng di chuyển ánh mắt, không đành lòng nhìn thẳng! Tiểu Hắc Đản soi mình trong gương, ngược lại thì thấy thích không chịu được, cậu bé cảm thấy bản thân hôm nay đẹp giống như là diễn viên hí khúc ở trên sân khấu kịch vậy, vì thế liền tìm Trương Ninh muốn một tấm vải hoa màu đỏ rực choàng lên trên người, ăn cơm xong liền câm một cây gậy tre bắt đầu múa may ở trong sân, đợi tới lúc hơn chín giờ, Triệu Khác đưa theo vào chiến sĩ cùng đẳng cấp tới đón người, cậu bé nhảy tới trước mặt mọi người, cây gậy tre trong tay vòng ngang một đường chặn ở trước mặt mọi người, chỉ một ngón tay ra, khí thế bừng bừng quát lên: "Này! Sơn tặc ở đâu tới cướp cô dâu vậy, mau báo tên ra đây!"
Có hai người không nhịn được, lập tức vỗ vỗ bả vai của Triệu Khác vui vẻ nói: "Đồng chí sơn tặc, tiểu chủ nhân người ta hỏi cậu đấy, tên là gì? Mau đi báo tên ra đi."
Triệu Khác cười vươn tay túm lấy một nắm bánh kẹo cưới đưa cho cậu bé: "Ai trang điểm cho con vậy hả?"
Tiểu Hắc Đản nhét vào túi áo, tiến lên phía trước nghênh đón, miệng cười nói: "Bác Trương ạ.'
Trương Ninh nghe được động tĩnh cùng với tiểu đoàn trưởng Vương cùng nhau đi qua đón khách, theo bản năng mà đưa tay lên che mặt lại.
Tiểu đoàn trưởng Vương một bên lấy thuốc ra, một bên hướng về phía mọi người nâng cằm của cậu bé lên: "Trông đẹp nhỉ!"
Anh ấy thật sự cảm thấy Tiểu Hắc Đản như thế này rất được, trẻ con mà, không phải là thích chơi thích đùa sao.
Triệu Khác đưa kẹo cho Tiểu Hắc Đản cất vào trong túi, vỗ vỗ bả vai cậu bé: "Hôm nay là một ngày vui mừng, trang điểm không tệ! Bây giờ chú Triệu giao cho con một nhiệm vụ."
Cái ngày mà Tiểu Hắc Đản với Lâm Niệm Doanh vừa được Chỉnh ủy Tống đưa trở vê, Chỉnh ủy Tống bận rộn tới mức không thể rút ra thời gian để đưa hai đứa đến nhà họ Vương, lính cần vụ thì lại bị anh ấy sai đi làm nhiệm vụ rồi, liền mang theo hai đứa bên người đi đến sân huấn luyện.
Vì thế vừa nghe tới nhiệm vụ, Tiểu Hắc Đản theo bản năng liền vứt cây gậy tre trong tay, khép hai chân lại, đứng thẳng người, lớn tiếng đáp lại: "Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụiI"
Sau cùng lại suy nghĩ một lát, bổ sung nói: "Xin lãnh đạo hãy ra chỉ thị!"
Những chiến sĩ đến cùng với Triệu Khác, có người muốn cười, bị đồng đội ở bên cạnh vươn tay qua bịt miệng lại.
Mọi người đều muốn xem sự tình tiếp theo sẽ phát triển như thế nào, vì thế cho dù cơ thể đã run lên bần bật rồi, nhưng lại không có một ai phát ra âm thanh gì cả.
Triệu Khác đứng thẳng người, vươn tay ra phía sau, lính cần vụ Vương Hồng Chí vội vàng đi ra từ đám người, đưa trống cùng với dùi trống dành cho Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du Nhi truyên qua cho anh, Triệu Khác đưa cái trống nhỏ cùng với dùi trống của Tiểu Du Nhi nhét vào trong túi áo, cầm cái trống nhỏ của Tiểu Hắc Đản treo ở trên lưng của cậu bé, sau đó đưa dùi cui qua cho cậu bé, giơ tay chào kiểu quân đội: "Đồng chí Lâm Niệm Huy, gõ một đoạn nhạc kỷ niệm lễ mừng."
Không có pháp, chỉ có tiếng trống để thay thế thôi.
Tiểu Hắc Đản lập tức cảm thấy như nhận được sự coi trọng cực đại, cao độ này... đã đạt đến đỉnh phong của đời người rồi!