[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 154 - Chương 154: Cưới Thành Công (1)

Chương 154: Cưới thành công (1) Chương 154: Cưới thành công (1)Chương 154: Cưới thành công (1)

Bắt chước lại y như đúc chào lại, Tiểu Hắc Đản nỗ lực kéo căng gương mặt, hai mắt sáng như sao xuống tấn: "âm" một tiếng gõ xuống một dùi đầu tiên, sau đó tiếng trống sang sảng càng lúc càng mãnh liệt vang vọng bên tai của mọi người.

Mặc dù vẫn còn non nớt, thế nhưng tràn đầy khí thế.

Tiểu Du Nhi nghe thấy tiếng trống, tập tễnh đi từ trong nhà ra.

Triệu Khác bước nhanh vài bước đưa cái trống nhỏ ở trong túi qua cho cậu bé, nắm lấy tay cậu bé đi vào trong nhà chào hỏi với bà Vương, nhìn về phía Tô Mai đang ngồi ngay ngắn ở một bên.

Mái tóc dài được vấn lên, để lộ ra gương mặt trái xoan bầu bĩnh và thanh tú của cô ấy, đôi lông mày trăng lưỡi liềm, mắt trong như nước hồ mùa thu, vành tai đỏ ửng lại càng làm tôn lên làn da nõn nà trắng như tuyết của cô ấy, trước kia bởi vì bị bệnh tim mà sắc môi nhợt nhạt, bôi thêm son vào, vậy mà lại như một đóa hoa ban kiều diễm,

Triệu Khác liếc nhìn hai cái, liền cảm thấy không được thoải mái di chuyển tâm mắt đi chỗ khác, nhẹ giọng ho một tiếng: "Anh đến đón em."

Vương Hồng Chí cùng với sĩ quan hậu cần vội vàng chạy tới thuận thế mang lên tặng thịt lợn, thịt dê, gà, cá, bốn món điểm tâm, bốn món hoa quả khổ, thuốc lá và rượu, đường đỏ đường trắng và bánh kẹo cưới, táo, chuối, với năm mươi đồng tiền lễ.

"Đây là sính lễ." Sĩ quan hậu cần đưa một cái phong bì qua cho bà Vương, sau đó lại lấy ra hai bông thược dược đỏ thắm: "Nào đồng chí Tô, cô với trung đoàn phó Triệu mỗi người cài một bông."

Triệu Khác nhìn chằm chằm hai bông hoa thược dược kia, đôi mắt hơi co rụt lại, anh nhớ rằng toàn doanh khu chỉ có mỗi tư lệnh Giang là có trông hoa thược dược: "Tư lệnh Giang trở về rồi sao?" Tư lệnh Giang trước kia lúc đang ẩn náu thì bị bắt, nhốt trong thủy lao nửa năm trời, từ đó hai chân liền bị bệnh phong thấp vô cùng nghiêm trọng, chỉ cần đến mùa mưa dầm là đau không chịu nổi, không thể không tới khu suối nước nóng của viện điều dưỡng ở phụ cần để tu dưỡng lại.

"Sáng sớm hôm nay vừa trở về." Sĩ quan hậu cần nói: "Nghe nói tôi chạy khắp nơi để tìm vải lụa hồng để bó thành hoa hồng, liền bảo lính cần vụ ở bên người tôi tới hái hai bông hoa thược dược vừa mới nở đưa tới đây."

Tô Mai cầm lên một bông, hương hoa thơm nhẹ nhàng khoan khoái thoang thoảng trong khoang mũi, trên cánh hoa vẫn còn đọng lại giọt sương ban mai: "Cài ở trước ngực sao?"

Bà Vương nhìn qua một cái số tiền ở trong phong bì, nhét cho Tô Mai, dắt cô ấy vào trong phòng, lấy châm tuyến may thân hoa lên trên phần áo phía trước ngực cô ấy.

Triệu Khác thì không cần thiết, anh mặc bộ quân phục kiểu tám năm có bốn cái túi, trực tiếp cắm vào trong túi áo trên góc bên trái là được rồi.

Bà Vương thu lại mũi châm tuyến, đi ra kêu gọi: "Thời gian vẫn còn sớm, gọi mọi người vào trong nhà uống cốc trà, ăn miếng điểm tâm đã."

Tô Mai đi tới cửa ra vào, dùng khăn mặt lót tay cầm của cái nồi trên bếp than nhỏ, trở lại ngồi xuống trước bàn, một bên pha trà động tác rất thuần thục, một bên cười nói: "Bác gái với chị Trương sáng sớm đã thức dậy, làm bánh bò."

Triệu Khác bế bổng Tiểu Du Nhi đang chực bổ nhào lên người Tô Mai lên: "Anh đi gọi bọn họ."

Ở bên ngoài đã đánh xong một khúc rồi, mọi người vỗ tay reo hò ủng hộ, khát khao thể hiện của Tiểu Hắc Đản được thỏa mãn mười phần, sau đó lại nhấc dùi trống lên muốn đánh thêm một lần nữa.

"Niệm Huy." Lực tay của bọn trẻ con có hạn, lại cộng thêm hưng phấn quá mức, Triệu Khác sợ cổ tay của cậu bé sẽ bị thương: "Nghỉ ngơi một lúc trước đã, đợi tới buổi trưa chúng ta đến nhà ăn ăn cơm lại đánh tiếp, ở bên kia có nhiều người hơn."

"Muốn, to." Tiểu Du Nhi ném cái trống nhỏ của mình đi, vỗ vỗ cánh tay của Triệu Khác, chỉ vào cái trống treo ở eo của Tiểu Hắc Đản kêu lên: "Muốn."

"Không chol" Cơ thể của Tiểu Hắc Đản uốn éo, trốn ở phía sau người của tiểu đoàn trưởng Vương, nhô cái đầu ra thè lưỡi với cậu bé nói: "Lêu lêu... không cho chính là không cho, đợi lát nữa anh còn phải tới nhà ăn để đánh tiếp."

Tiểu đoàn trưởng Vương cười cười, nắm lấy tay của cậu bé, dân mọi người đi vào trong nhà: "Vào nhà uống cốc trà nào."

Triệu Khác nhặt cái trống nhỏ lên, hô hào với mọi người.

Mọi người đi vào trong nhà thì uống trà ăn miếng bánh bò, lại ngồi thêm một lúc nữa, sau đó liền ôm hai cái chăn, hai cái vỏ gối, một cái ra trải giường, hai cái bồn tráng men, một cái ấm sơn mài đỏ, một bộ ấm trà, một đôi phích lớn màu đỏ mà bà Vương đã chuẩn bị, cõng Tiểu Hắc Đản, và Tiểu Du Nhi đi trước một bước.

Triệu Khác, Tô Mai sánh vai đứng ở trước mặt bà Vương kính cẩn khom người, sau đó đổi miệng gọi tiểu đoàn trưởng Vương là "anh", gọi Trương Ninh là "chị". Sau đó trong những lời chúc tốt đẹp của sĩ quan hậu cần đi ra khỏi nhà họ Vương.
Bình Luận (0)
Comment