Chương 155: Cưới thành công (2)
Chương 155: Cưới thành công (2)Chương 155: Cưới thành công (2)
Đứng ở ngoài cổng lớn, nhìn theo hình bóng hai người sánh bước bên nhau, đi xuống núi, bà Vương mất mát khẽ gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Tiểu đoàn trưởng Vương cười bà ấy: "Đợi lát nữa ăn cơm thì lại gặp nhau mà, mẹ có cần đến nỗi như vậy không?"
"Anh thì hiểu cái gì chứ?" Trương Ninh vỗ anh ấy một cái. ...
Nửa ngày không tới, Tô Mai phát hiện trong ngoài căn nhà đều thay đổi vô cùng lớn, đầu tiên là hai gian phòng đang được xây dựng trong sân đã cao hơn rất nhiều; tiếp đó là, đại đội trưởng ban hậu cần không chỉ đưa cái rương ngày hôm qua cô đã làm xong qua đây.
Ở bốn góc còn chạm khắc hoa văn đơn giản nối liền, sơn màu đỏ đậm, mùi hương có chút năng, Triệu Khác không cho đặt vào bên trong phòng, để ở bên ngoài cho bay hết mùi.
Chưa kể, chiếc quần áo lớn mà Tô Mai đã mong muốn có được từ lâu, Triệu Khác cũng đã mua về rồi, còn mua tận hai chiếc, một chiếc năm cánh có gương và một chiếc ba cánh không có gương.
Lớp sơn này có lẽ cũng đã được một khoảng thời gian rồi, mùi hương cũng không nặng, sau khi Triệu Khác kéo về, liền chuyển luôn vào phòng ngủ của Tô Mai ở mái hiên phía đông.
Sĩ quan hậu cần với các chiến sĩ ngồi xuống, hẹn nhau thời gian buổi trưa lúc ăn cơm gặp lại, liền lấy chiếc túi lưới nhỏ đựng kẹo và thuốc lá trái cây khô rồi bỏ đi.
"Triệu Khác." Tô Mai cười nói: "Chuyển chiếc tủ quần áo ba cánh này tới căn phòng áp mái phía tây đi, để cho Tiểu Cẩn với Niệm Doanh dùng."
"Được." Triệu Khác vẫy tay gọi Vương Hồng Chí lại, hai người nhấc chiếc tủ quân áo ba cánh đi ra ngoài. Các chiến sĩ dựng nhà ở bên ngoài thấy vậy liền có hai người nhanh chóng đi qua, giúp đỡ khiêng về căn phòng áp mái ở phía tây.
Chân của Triệu Cẩn không được tiện, Lâm Niệm Doanh đang ngồi đọc sách cùng với cậu bé ở trong phòng.
Triệu Khác hỏi qua ý kiến của hai đứa trẻ, di chuyển bức bình phong lùi ra bên ngoài, đặt ở cuối giường Triệu Cẩn bên cạnh bức tường phía tây.
Tô Mai lấy một chậu nước qua đây giúp hai đứa lau chùi: "Để hong thêm một chút nữa, là có thể để đồ vào được rồi. Cửa hai cánh có khoảng rộng, gian bên trên để chăn bông ra trải giường, gian bên không khác biệt lắm so với chiếc tủ một cánh ở bên kia, ai muốn để đồ ở cánh tủ bên nào mấy đứa tự bàn với nhau."
Hai đứa gật đầu, đã hưng phấn tới mức kéo cái va li bằng da qua rồi.
Tô Mai giặt cái khăn lau, đổ đi nửa chậu nước, lại đổ thêm một chậu nước nữa lau sạch sẽ chiếc tủ quần áo năm cánh ở trong phòng của mình, hong khô một lúc, gấp ra trải giường chăn bông vải dệt chồng lên nhau cất vào trong, để lại ngăn tủ một cánh ở giữa để cất quần áo.
Nghĩ tới có những loại quần áo khi gấp lại rất dễ bị nhăn, tranh thủ thời gian vẫn còn sớm, Tô Mai tới phòng bếp nhỏ lấy con dao thái đồ ăn, chặt một mười mấy cây tre thô to bằng bắp tay trẻ con ở rừng tre bương đằng sau nhà.
Sau khi trở về, cây tre to nhất được dùng để làm sào quần áo, mấy cây thanh mảnh hơn thì chặt thành độ dài mà mình muốn, ngồi ở trước bếp than đốt bén lửa, nướng nóng lên, gập đôi lại, nối hai đầu lại với nhau, chỉ chốc lát sau, liền làm được hơn mười cái móc áo.
Triệu Khác nấu nước trở lại, cầm một cái lên nhìn, than nhẹ: "Đồng chí Tô sao mà lại toàn năng như vậy chứ, anh thân là một người chồng áp lực rất lớn đấy."
Tô Mai liếc mắt nhìn anh một cái: "Trung đoàn phó Triệu nỗ lực kiếm tiền là được rồi, ăn mặc chi phí, không có gì là không cần đến tiền cả, những thứ đồ nhỏ em làm này cũng chẳng đáng là gì." Triệu Khác cười nói: "Đồng chí Tô vỗ mông ngựa thế này, làm cho anh nghe đến là sảng khoái."
Tô Mai đảo mắt một cái: "Hôm qua anh lên núi chặt tre, đã xem địa hình chưa? Ở bên này có thể dẫn nước xuống đây không?"
"Có thể." Triệu Khác kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh cô ấy, giúp cô nướng tre bẻ đôi: "Mấy cây tre bị chôn vùi chăng dùng được mấy tháng đã phải thay. Buổi chiêu, anh đi một chuyến lên trấn trên, tìm anh cả của Trương Ninh, xem anh ấy có cách nào làm đường ống dẫn nước dài mấy nghìn mét không."
"Có cần phải mang chút quà tặng gì đó không?"
Triệu Khác do dự một lúc: "Trước khi đi, em muốn đưa bộ trưởng Diệp lên núi xem xem ống tre mà anh dựng, xem có thể cho ông ấy tranh thủ được một chút không, để cho mấy người trong khu gia khuyến nối đường ống nước, lắp một cái làm tiếp nước. Nếu như ông ấy đồng ý, thì để quân đội đại diện đi mua ống nước.....
Người chứng hôn, vốn dĩ Triệu Khác mời Chỉnh ủy Tống đến.
Không ngờ tới trước khi buổi tiệc bàn tiệc bắt đầu, tư lệnh Giang chống gậy đi tới, Chỉnh ủy Tống với Triệu Khác hai mắt nhìn nhau, nhanh chóng đi xuống mời ông ấy đi lên.
Tư lệnh Giang ở bên này vừa tuyên bố đám cưới thành công, Tiểu Hắc Đản được sắp xếp đứng ở bên ngoài cửa, lập tức gõ vang cái trống đeo ở eo.