[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 156 - Chương 156: Cưới Thành Công (3)

Chương 156: Cưới thành công (3) Chương 156: Cưới thành công (3)Chương 156: Cưới thành công (3)

Cậu bé nghiêm mặt lại, hạ thấp người xuống đứng tấn, đối mặt với những ánh mắt vây xem, đùa bỡn của các chiến sĩ, vô cùng ổn định.

Tư lệnh Giang tìm theo hướng âm thanh đi ra, vừa nhìn thấy liền vui vẻ nói: "Mới có tí tuổi mà đã mặt không đổi sắc, không tồi! Không tồi! Có khiếu đi làm lính."

Chỉnh ủy Tống cười nói: "Giống ba thằng bé, có chút điên rồ."

"Người ta điên rồ thì sao hả, không mất bình tĩnh!" Tư lệnh Giang lườm anh ấy: "Năm đó, cũng không biết là ai, ở trên chiến trường một phát súng bắn gục một kẻ địch, trở về nôn mửa liên tục gặp ác mộng liên tiếp trong hơn mười ngày. Hừ! Lúc đó cũng chẳng qua là tới kỳ hưu chiến, nếu không với cái dáng vẻ yếu ớt kia của cậu, đến ngày thứ hai lên chiến trường không biết còn có thể trở về được nữa không nữa."

Chỉnh ủy Tống giơ tay đầu hàng xin dung thứ, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Cháu chẳng qua là chỉ nói một câu thôi, thế mà lại chọc cho bác tức tới nỗi giáo huấn cho một trận như này."

Tư lệnh Giang phất tay với anh ấy: "Chê tôi phiền, thì cậu đừng có đến gần tôi tìm đánh, Tiểu Triệu phía bên kia nhiều việc lắm, cậu còn không mau đi qua giúp đỡ một tay.

"Vậy cháu đi đây, nếu như chân bác thấy đau thì đừng nhịn nhé, cháu bảo người đưa bác về."

Tư lệnh Giang không để ý với anh ấy, đi lại gân phía Tiểu Hắc Đản, các chiến sĩ nhìn thấy ông ấy, hô lên một tiếng "tư lệnh Giang”, từng người một dưới lòng bàn chân như bôi dầu nhanh chóng chuồn đi.

Tiết mục của Tiểu Hắc Đản cuối cùng cũng kết thúc, còn đang chờ đợi tiếng cổ vũ khen ngợi của mọi người, thế nhưng trước mặt chỉ có mỗi một ông cụ đang đứng chống gậy. Đôi mắt chớp chớp không dám tin, Tiểu Hắc Đản thò đầu thăm dò nhìn vào nhà ăn, ở bên trong đã bắt đầu lên thức ăn rồi, một nồi cơm cá lớn, thịt lợn xào khoai tây, canh thịt dê, mùi hương thơm ngọt xộc vào trong mũi.

Tiểu Hắc Đản nuốt nước miếng "ừng ực".

"Đói rồi sao?" Tư lệnh Giang vươn tay qua: "Đi, ông đưa cháu đi ăn cơm."

Tiểu Hắc Đản ôm cái trống lùi ra sau một bước, trốn tránh khỏi tay của ông ấy, tò mò hỏi: "Ông là ai?"

"Ông ấy à, ông coi như là người nhà của chú Triệu cháu, sau này nếu như ở nhà phải chịu ấm ức, có thể đến quân đội tìm ông, ông giúp cháu xử lí chú Triệu, thế nào hả, nghe xong có phải thấy rất lợi hại không?"

Mạnh mồm mạnh miệng chém gió, ai mà không biết chứ!

Tiểu Hắc Đản ưỡn ngực: "tùng tùng" gõ vài tiếng trống: "Vậy ông nghe thử xem cháu là ai, tê thiên đại thánh Tôn Ngộ không đây! Thế nào hả, có phải là lợi hại hơn ông nhiều không?"

"Cháu là Tôn Ngộ Không à, vậy ông chính là Đường Tăng chuyên trị cháu đây." Hai chân của tư lệnh Giang đau nhức đến khó chịu, không khỏi tựa vào trên tường.

Đường Tăng! Ở bên trên Đường Tăng là ai nhỉ?

Tiểu Hắc Đản nghĩ một lát: "Vậy thì cháu chính là yêu quá lớn mạnh nhất nhất, yêu quái chuyên ăn thịt Đường Tăng, au ui...'

Vừa nhắc tới thịt, Tiểu Hắc Đản lại càng đói hơn, không nhịn được lại nghiêng đầu nhìn vào bên trong.

Tư lệnh Giang rất buồn bực: "Đói rồi sao cháu không đi vào trong mà ăn đi?"

"Cháu phải đợi chú Triệu."

"Đợi cậu ấy làm gì?"

"Đợi chú ấy nói đồng chí Lâm Niệm Huy, hoàn thành nhiệm vụ rất tốt!" Tư lệnh Giang sửng sốt, không nghĩ tới lại là cái lí do này, không khỏi vỗ bả vai của cậu bé: "Nhóc con, nếu như lớn hơn vài tuổi nữa, ông không chừng sẽ nhất định phải lôi cháu vào bộ đội cho bằng được mất."

"Không cần ông dẫn." Tiểu Hắc Đản đẩy tay của ông ấy ra, đứng sang một góc bên cạnh: "Cháu chính là ở trong bộ đội."

"... Cũng đúng." Tư lệnh Giang vui vẻ nói: "Ông bảo người gọi chú Triệu cháu ra đây nói với cháu có được không nào?”

Tiểu Hắc Đản hít mùi hương thơm lừng của thịt không khỏi nuốt nước miếng, chần chừ mà gật đầu.

Tư lệnh Giang vừa muốn vấy tay gọi một chiến sĩ đi vào trong gọi Triệu Khác, Tô Mai đi theo Triệu Khác kính rượu một vòng, bế Tiểu Du Nhi đi ra ngoài tránh một lúc: "Tiểu Hắc Đản, sao con không vào trong ăn cơm đi?"

"Tư lệnh Giang bác cũng ở đây ạ?" Ở trong nhà không nhìn thấy người đâu, Tô Mai còn cho rằng ông ấy đã trở về rồi.

"Bác..." Tô Mai nhìn sắc mặt ông ấy trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh: "Chân đau rồi sao?"

Tô Mai trong người có dị năng hệ hỏa, đối với cảm giác ấm lạnh là mẫn cảm nhất, vì thế lại gân tư lệnh Giang càng gần, lại càng có thể cảm nhận được khí lạnh đang tản ra từ trên hai chân của ông ấy.

Đặt Tiểu Du Nhi xuống, Tô Mai đi vào lấy bát gắp hai miếng sườn, bê thêm một cái ghế: "Niệm Huy, con với Tiểu Du Nhi ăn trước đi."

Tiểu Hắc Đản hai mắt sáng bừng lên, vươn tay ra nhận lấy cái bát, câm miếng thịt sườn nhỏ hơn đưa cho Tiểu Du Nhi, tự mình lấy miếng to sau đó há to miệng bắt đầu gặm sườn.

Tô Mai đặt ghế xuống, đỡ tư lệnh Giang ngồi xuống.
Bình Luận (0)
Comment