Chương 157: Thay đổi người (1)
Chương 157: Thay đổi người (1)Chương 157: Thay đổi người (1)
Tư lệnh Giang nhìn hình thức chung sống giữa hai anh em, xuất phát từ hảo cảm đối với Tiểu Hắc Đản, không khỏi hoài nghi hỏi một câu: "Em trai tuổi vẫn còn nhỏ, cháu không phải là nên nhường em sao? Sao lại còn đưa miếng nhỏ nhất cho em, tự mình ăn miếng to vậy?"
Tiểu Hắc Đản cảm thấy kì quái nhìn ông ấy một cái: "Em ấy nhỏ ăn cũng ít mà, cho em ấy miếng to em ấy cũng có ăn hết được đâu, tại sao lại phải cho em ấy miếng to?"
"ƠI" Tư lệnh Giang nghẹn lại không biết nói gì.
Tô Mai ngồi trước mặt ông ấy, vươn tay phủ lên đầu gối của ông ấy cảm nhận một chút, lập tức bị một khí lạnh đánh tới làm cho rùng mình, âm hàn thấu xương, kinh mạch tắc nghẽn.
Không thể không nói ý chí của ông cụ quả thực rất mạnh, đã đến mức này rồi, vẫn còn chống gậy đi suốt một đường từ quân đội tới đây.
Tô Mai phát ra dị năng thuộc tính hệ hỏa, dẫn ra một tia năng lượng mỏng manh đi vào đầu gối bên phải của ông ấy, vừa thăm dò vào bên trong được một chút liền gặp được kinh mạch đang bị tắc nghẽn.
Tô Mai thử cố gắng dẫn ra một tia năng lực thuộc tính hỏa, tia lửa đó dường như gặp được mỹ vị của thế gian, trong lập tức nuốt chọn sạch sẽ cỗ khí lạnh đang tắc chặn lại. Tô Mai bị dọa cho một trận, vội vàng thu tay lại.
Tư lệnh Giang chỉ cảm thấy trên đầu gối trở nên ấm áp hơn, lúc cúi đầu xuống nhìn, đúng lúc thấy Tô Mai thu tay lại, cho rằng sự ấm áp vừa rồi là độ ấm từ lòng bàn tay của Tô Mai, vì thế cũng không để ý tới, chỉ cười nói: "Bị hàn khí trên chân của bác làm cho rùng mình rồi à?"
Tô Mai qua quýt gật đầu mấy cái: "Lạnh như vậy, chắc chắn là không thoải mái, cháu giúp bác mát xa nhé?" Mát xa quả thực là có thể làm cho thoải mái hơn một chút.
Lúc nãy ông ấy ngồi xuống, bây giờ có chút không đựng dậy nổi, sợ một lát nữa lại làm kinh động đến mọi người, tư lệnh Giang nói với Tô Mai: "Không cần đâu, cháu đi vào kia gọi giúp một người có lực tay mạnh chút giúp bác."
"Lực tay của cháu rất lớn đó." Tô Mai không để ông ấy từ chối thêm nữa, giả vờ xoa xoa làm nóng hai tay, sau đó phủ lên đầu gối bên phải của ông ấy, lực tinh thân quét qua một lượt, chậm rãi bắt đầu xoa bóp, mỗi lần dùng lực đều ấn vào chỗ kinh mạch đang bị tắc nghẽn, dị năng hệ hỏa nhỏ như mũi kim nhân cơ hội chui vào trong, nuốt trọn khí lạnh ở bên trong, không dám trong chốc lát làm thông toàn bộ, chỉ có thể giúp đỡ làm giảm bớt đi một chút.
Tiểu Hắc Đản gặm xong một miếng sườn lớn, lại càng đói hơn, đôi mắt đen nhanh đảo xung quanh, lén lút chuồn vào bên trong cánh cửa, Tiểu Du Nhi ngẩn ngơ, nhanh chóng nghiêng ngả lảo đảo chạy theo sau, có chiến sĩ ngẩng đầu lên nhìn thấy hai anh em, đứng dậy bế hai đứa trẻ ngồi ở giữa mọi người, gắp thức ăn, múc canh, nhét cho nửa cái bánh màn thầu.
Tô Mai ngó đầu vào nhìn mấy cái, thấy hai đứa trẻ được các chiến sĩ chăm sóc rất tốt, liền thấy an tâm, bắt đầu chú ý tới độc tác dưới tay hơn.
Trong phút chốc, tiếng ngáy nho nhỏ vang lên, tư lệnh Giang ở trên ghế ngủ rồi.
Tô Mai nắn vuốt đầu ngón tay, do dự không biết có nên tiếp tục hay không.
Triệu Khác bưng bát thức ăn đi qua, nghe thấy tiếng ngáy của tư lệnh Giang từ xa, vội vàng ra hiệu cho các chiến sĩ đứng ở cửa, để mọi người nhỏ tiếng một chút.
"Tiểu Mai." Triệu Khác vỗ bả vai của cô ấy, đưa bát qua cho cô ấy, nhỏ giọng nói: "Em đi ăn cơm đi, để anh."
Tô Mai nhận lấy bát qua, nhường lại vị trí cho anh: “Anh ăn chưa?”
"Đợi một lát nữa anh ăn sau." Triệu Khác vừa nói vừa ngồi xuống, nhanh chóng chà xát hai bàn tay lại với nhau, thuận theo huyệt vị bắt đầu xoa bóp. Tô Mai tay đang cầm cái bát sững sờ, mỗi lần Triệu Khác ấn xuống đều đúng vị trí kinh mạch đang bị tắc nghẹn.
"Anh trước đây giúp anh ấy xoa bóp qua rồi sao?" Tô Mai nhỏ giọng nói.
Sợ làm ồn tỉnh ông ấy, Triệu Khác gật đầu, không nói gì cả.
Tô Mai suy nghĩ một lúc, sau đó đi vào trong tìm ông viện trưởng: "Bác có đem theo kim châm không?”
Ông viện trưởng nhìn cô ấy ngớ người ra, sau đó vươn tay túm lấy cổ tay của cô ấy, bắt kinh mạch.
Trái tim Tô Mai thoáng cái trở nên ấm áp, cười nói: 'Không phải cháu, là tư lệnh Giang, ông ấy ngồi ở ghế bên ngoài cửa ngủ mất rồi..."
Vừa nghe thấy tư lệnh Giang ngủ rồi, không đợi Tô Mai nói hết lời, ông viện trưởng đẩy ghế ra, chạy bước nhỏ xông ra ngoài.
Mọi người cũng đều kinh ngạc, nhao nhao đứng dậy...
"Đứng lại!" Chỉnh ủy Tống quát lên: "Nhiều người đi như vậy làm cái gì hả, muốn làm ồn cho ông ấy tỉnh dậy sao?"
Tô Mai thấy thế thì sửng sốt ngây người ra.