Chương 158: Thay đổi người (2)
Chương 158: Thay đổi người (2)Chương 158: Thay đổi người (2)
Chỉnh ủy Tống thấy bộ dạng này của cô ấy, không khỏi cười nói: "Tư lệnh Giang rất lâu không ngủ được một giấc ngon nào cả, bác sĩ cũng đều đang khuyên ông ấy về hưu vào ở trong viện điều dưỡng."
"Bên trên..." Chỉnh ủy Tống một bên hướng dẫn cô đi ra ngoài, một bên hạ thấp âm lượng nói: "Đã thăm dò xong rồi, chúng tôi đi nghe ngóng một chút, người đó tư tưởng rất cấp tiến."
Quân đội này là do một tay tư lệnh Giang thành lập nên, từ chính ủy, phó chỉ huy trưởng, đến đại đội trưởng, khi nói đến ai cũng đều nắm rõ lý lịch của từng người, hiểu rõ tính khí của họ, biết được ưu khuyết điểm của họ, lại càng hiểu làm thế nào để bọn họ phối hợp tác chiến, làm thế nào để bọn họ tận dụng tối đa điểm mạnh và tránh điểm yết...
Đối với các vị tướng lĩnh mà nói, ông ấy là lãnh đạo, là trưởng bối, là tri kỷ, cũng là người mà bọn họ kính phục nhất.
Không nỡi
Thế nhưng cũng không dám cưỡng ép ông ấy ở lại, sợ bắt ông ấy ở đây lại càng làm cho bệnh tình chuyển biến xấu hơn.
Lúc hai người tới nơi, Triệu Khác đang cầm một cái kéo, cắt phần vải ở đầu gối của quần tư lệnh Giang.
Sĩ quan hậu cần bưng một bát cồn đi tới, ông viện trưởng thu lại tay đang bắt lấy cổ tay của tư lệnh Giang, sau đó nhẹ nhàng ấn lên phần đầu gối lộ ra của ông ấy, trên mặt thoáng qua một tia mừng rỡ, sau đó lấy ra túi kim châm ở trong ngực, rút ra một cây châm tuyến, giành lấy bát cồn ở trong tay của sĩ quan hậu cần, đổ ra để khử khuẩn qua.
Đưa lại cái bát cho sĩ quan hậu cần, ông viện trưởng liếc mắt qua nhìn mấy người xung quanh vài cái, phân phó nói: "Triệu Khác, tiểu Tống nâng hai chân của †ư lệnh Giang, những người khác đứng xa một chút."
Tô Mai cùng với sĩ quan hậu cần vội vàng đứng sang bên cạnh.
Ông viện trưởng cầm một cây châm tuyến lên, nhanh chóng châm vào huyệt vị, sau đó không ngừng khơi chọc.
Tô Mai chậm rãi tiến lại gần vài bước, lén lút tiết ra lực tinh thần, tìm chuẩn một huyệt vị bị tắc nghẽn buông lỏng ra, nhẹ nhàng thử bắn một tia dị năng qua, điểm màu đỏ vừa chạm vào châm tuyến, liền làm cho phần cuối của cây kim bị uốn cong.
Tô Mai sợ đến rụt cổ lại, lùi về sau mấy bước.
Ông viện trưởng rút ra cây châm tuyến đột nhiên bị cong, buồn bực nhìn một cái, sau đó nhanh chóng lại cầm một cây khác lên đâm vào.
"Mẹ, mẹ..."
Tô Mai nhanh chóng đi vào trong nhà, ra hiệu "suyt" một tiếng với Tiểu Hắc Đản, nhỏ giọng nói: "Làm sao vậy?"
"Mẹ nhìn đi: "Tiểu Hắc Đản chỉ vê phía Tiểu Du Nhi đang ở trong lòng của một chiến sĩ, cũng bắt chước hạ thấp giọng xuống nói: "Đầu cứ gật gù mãi, muốn đi ngủ rồi."
Tô Mai đặt chiếc bát vẫn luôn cầm ở trong tay xuống, đón lấy Tiểu Du Nhi: "Cảm ơn, làm phiền các anh rồi."
Mấy người ngồi cạnh nhau liền lắc đầu, thu dọn bát đũa, dưới sự tổ chức của đại đội trưởng, đi theo phía sau mọi người lặng lẽ đi ra khỏi nhà ăn.
Tô Mai bế Tiểu Du Nhi vừa ăn cơm xong đang ngủ say, tiểu đoàn trưởng Vương liền cõng Triệu Cẩn lên, dẫn Lâm Niệm Doanh, bà Vương, Trương Ninh đi tới: "Tôi đưa mọi người đi về."
Tô Mai gật đầu, đưa bát qua cho Đại Bàn thu dọn. Trương Ninh đưa cái trống ở trong ngực Tiểu Hắc Đản qua cho bà cụ, bế cậu bé lên tiến lại gần Tô Mai nhỏ giọng nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại không cho nói chuyện lớn tiếng nữa vậy?"
"Trở về rồi nói." Tô Mai nhẹ giọng nói.
Lúc đi ra khỏi nhà ăn, Tô Mai nghiêng đầu hướng về bên phải nhìn một cái, tư lệnh Giang vẫn còn đang ngủ, sắc mặt của ông viện trưởng hớn hở vui mừng không che giấu nổi, có lẽ kinh mạch bị nghẽn lại của ở hai đầu gối của tư lệnh Giang đã được làm thông rồi.
Đặt Tiểu Du Nhi đã ngủ say xuống, tiễn tiểu đoàn trưởng Vương, Trương Ninh đi.
Tô Mai quay đầu lại nhìn Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản, ba đứa trẻ không phải đang dụi mắt thì là đang ngáp lên ngáp xuống, ai ai cũng mệt mỏi tới không chịu nổi nữa: "Đi lau rửa qua một chút đã nhé?"
Ba người đồng loạt gật đầu.
Tô Mai lấy một chậu nước, vắt khô khăn lông lau mặt lau tay cho Triệu Cẩn, bảo Lâm Niệm Doanh từ mình rửa trước.
Tiểu Hắc Đản rất thích bộ dạng hiện tại của mình, cơ thể uốn éo muốn chạy vào trong phòng trốn.
Tô Mai giơ tay qua kéo lấy mảnh áo trên vai của cậu bé, xách người quay trở lại, nhanh chóng cởi mảnh vải hoa trên người của cậu bé xuống, tay đỡ ở sau gáy của cậu bé đưa tới trước cái chậu, lau mặt cho cậu bé.
"Mẹ, mẹ... AI Con không rửa, không rửa đâu -"
Tô Mai nâng tay đổ đi nước bẩn ở trong chậu, kẹp người cậu bé lại dưới cánh tay, đứng dậy múc một gáo nước đổ vào trong chậu, lại giặt lại cái khăn một lần nữa.
Sau đó mở cái khăn nhỏ của cậu bé ra, lau mặt cho cậu bé, vỗ vỗ sau lưng: "Đừng kêu nữa, đợi lát nữa con ngủ dậy rồi mẹ lại bôi cho con." "Thật sao ạ?”