Chương 168: Chấn động (2)
Chương 168: Chấn động (2)Chương 168: Chấn động (2)
Trưởng thôn nghẹn họng, lười so đo với kẻ không đầu óc, chỉ cúi đầu nói với bà Tô: "Cháu thấy người này không tệ, có thể tốn tâm tư vì em gái như vậy, sau này sẽ không bạc đãi ba mẹ con."
Bà Tô lắc đầu: "Tình cảm của em gái đối với Kiến Nghiệp..."
Một đôi nam nữ là bạn thuở ấu thơ, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được.
Có lẽ người ta thấy cô xinh đẹp nên tốn tâm tư cầu hôn, chắc em gái vẫn đối xử ôn hoà với người ta, một năm, hai năm còn được, cuộc đời dài, trải qua tươi đẹp rồi, ai còn bình tĩnh dỗ cô, phản ứng lại với cô.
"Chú cháu sao rồi?" Thoáng thong thả lại sức, bà Tô không khỏi lo lắng cho bạn già.
Trưởng thôn: "Vợ chú lớn đánh xe bò đưa đến bệnh viện thị trấn."
Bà Tô bỏ thư vào phong thư, nhét vào trong ngực, vươn tay, nói với trưởng thôn: "Đỡ thím đứng lên."
Anh cả vội vàng chen lên, mỗi người đỡ một bên cùng trưởng thôn, nâng người từ dưới đất lên.
"Thằng cả, con tìm sổ của ba con ở trong tủ giường đất ra đây." Phân phó con trai xong, bà Tô nói với trưởng thôn: "Thím không yên tâm về chú cháu, cháu kéo thêm xe bò đưa thím lên bệnh viện."
"Dạ." Trưởng thôn đỡ bà Tô ngồi vững ở trên giường đất, xoay người ra chuồng bò kéo xe bò đi ra. ...
Ông Tô rất sốc và đau lòng, hơn nữa còn ngã xuống, đến buổi tối mới tỉnh.
"Ba, ba đã tỉnh!" Anh ba vừa gọi, cửa phòng đã "Lạch cạch" một tiếng, bị đẩy ra, một đám người ào ào đi vào. Bà Tô được vợ anh cả đỡ vào, vẫy tay với người phía sau: "Đừng vào hết, thằng ba đi gọi bác sĩ."
Những người khác yên lặng lui ra ngoài, anh ba chạy đi gọi bác sĩ tới.
Sau khi kiểm tra, thì ở lại bệnh viện quan sát hai ngày nữa.
Giữ lại anh ba ở đây với vợ chồng họ, bà Tô đuổi tất cả mọi người vê.
Mọi người đi hết, bà Tô lấy tiền ra, bảo anh ba đến nhà ăn lấy cơm, rồi ngồi ở trên cái ghế đẩu trước giường, nắm tay chồng, thương lượng: "Đợi ông khỏe, tôi muốn đến phương Nam một chuyến."
Ông Tô nghiêng đầu nhìn bà Tô, lo lắng nói: "Em gái?"
Bà Tô buông tay ông Tô, lấy thư ra cho ông Tô đọc tiếp: "Tôi nghĩ hẳn ông chưa đọc xong."
Ông Tô gật đầu, nhận lấy thứ, nhắm hai mắt, rồi mới dám đọc từng chữ từng câu, đợi đến đoạn Kiến Nghiệp hy sinh, vẫn đau đến mức thở gấp, không nhịn được lẩm bẩm: "Có thể một mạng đổi một mạng thì tốt biết bao!"
Mình lớn tuổi chết cũng đã chết rồi, thằng bé mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa đi hết một phần ba cuộc đời, còn chưa thực hiện được lý tưởng, hoài bão gì, không thể nuôi Tiểu Hắc Đản lớn lên, càng không thể bạc đầu với em gái, ra đi quá sớm!
"Ai nói không được." Bà Tô bụm mặt, nước mắt lại rơi như mưa, khóc không thành tiếng: "Ông nói tôi lớn tuổi rồi mà còn sống rất tốt, nó trẻ tuổi như vậy... Nếu có thể đổi, hai ta đổi cho nó một cái mạng cũng được..."
Anh ba lấy cơm trở lại thì nghe thấy tiếng khóc trong phòng bệnh, không dám đi vào, ôm hộp cơm ngồi ở ngoài cửa, hít mũi lau nước mắt.
Bên trong, hai ông bà già trở lại bình thường, bà Tô lau đi nước mắt trên mặt, hít mũi, ra hiệu chồng tiếp tục đọc.
"Tái hôn!" Ông Tô kinh ngạc, bỗng nhiên ngồi dậy: "Sao lại gấp như vậy?" "Ông đừng vội!" Bà Tô vội vàng đứng lên vuốt lưng cho ông Tô, dừng chốc lát, sau đó mới nói: "Ông đọc tiếp đi, còn mang con trai của anh cả Kiến Nghiệp theo, ông Lâm không phản đối sao?"
Sợ viết càng nhiều, ba mẹ nguyên chủ càng lo lắng, Tô Mai sẽ không nói về hai người Lâm Thành Lương, Trần Mỹ Như ở trong thư.
"Sợ là đã xảy ra chuyện gì?" Ông Tô có hơi ngồi không yên, lập tức vén chăn đi xuống giường.
"Ông đi đâu?"
"Tôi lên huyện ủy tìm người mượn điện thoại." Vào lúc này, bưu điện đã tan sở, muốn gọi điện thoại chỉ có thể lên huyện ủy.
"Thân thể của ông có ổn không?"
"Không sao, để thằng ba đỡ tôi qua." Ông Tô vừa nói rồi đi giày, cầm áo khoác, vừa chạy ra ngoài, vừa dặn dò vợ già: "Bà đừng chờ tôi, ăn cơm lên giường ngủ một lát."
"Ông chờ một chút." Bà Tô vội vàng lấy ra một cuốn sổ nhỏ, kín đáo đưa cho ông Tô, nói: "Sổ của ông."
Trên đó ghi số điện thoại và địa chỉ gia đình của mấy người Lưu Gia Thịnh, Tống Quốc Hồng.
Ông Tô nhận lấy, nhét vào trong túi, mở cửa phòng ra.
"Bal" Anh ba giật mình, đứng lên: "Sao ba xuống giường? Bác sĩ nói ba cần nằm giường nghỉ ngơi, không thể lộn xộn."
"Thân thể của ba, ba còn không biết có thể xuống giường không à. Vào nhà đưa cơm cho mẹ con, con đi ra ngoài một chuyến với ba."
"Thật sự không có chuyện gì sao? Nếu không con đi hỏi bác sĩ?"
Ông Tô trừng mắt: "Đừng nói nhảm!" Anh ba rụt cổ, lập tức không dám lên tiếng. Ông Tô có hơi ghét bỏ liếc mắt, nhưng trong đầu bất ngờ thoáng qua hình ảnh Lâm Kiến Nghiệp cởi mở, mặt mày vui vẻ, vẻ quật cường lúc tranh cãi cùng mình.