Chương 167: Chấn động (1)
Chương 167: Chấn động (1)Chương 167: Chấn động (1)
Lâm Kiến Nghiệp là niềm kiêu ngạo của thôn nhà họ Tô họI
Nghĩ đến đứa bé sáng sủa, thích cười, mỗi lần trở lại đều huyên thuyên cùng họ, mọi người thương cảm, đồng thời trong lòng chua xót mà lau khóe mắt.
Trưởng thôn nhìn thời gian, đang định đến dưới cây hòe lớn trong thôn rung chuông làm việc, thì thấy Quý Thu Uyển chạy qua trước mặt mình như một cơn gió, rồi lại một cơn gió chạy trở lại, thở hồng hộc nói: "Thôn, trưởng thôn, ba em ngã, cho em mượn xe bò một chút, em đưa ba lên bệnh viện thị trấn."
"Ngã." Trưởng thôn kinh ngạc nói: "Có nghiêm trọng không?”
"Không biết." Quý Thu Uyển gấp đến độ giậm chân: "Bây giờ em cần dùng gấp xe bò, anh đừng nói những lời vô ích này với em, cho em một câu trả lời chắc chắn, có cho mượn không?”
"Ba em là chú anh, chú xảy ra chuyện anh không gấp sao? Từ thôn ta lên trấn trên không tới một giờ là không đến được, anh nghĩ tốt nhất nên tìm bác sĩ Lưu xem trước."
"Bác sĩ đó?"
"Người ta thi đỗ chứng chỉ đấy."
Quý Thu Uyển hơi do dự: "Vậy em đi lái xe, anh đi gọi bác sĩ Lưu giúp em."
"Được." Trưởng thôn cũng không ậm ờ, trả lời một tiếng, xoay người chạy đến nhà bác sĩ Lưu, nửa đường gặp phải đội trưởng đội ba, kêu: "Triệu Trường Công, ra cây hòe rung chuông, thông báo cho mọi người làm việc."
"Được, đây là?"
Trưởng thôn bất chấp trả lời, vẫy tay, được nửa đường thì chặn bác sĩ Lưu đang đi làm việc. Đồng thời, Quý Thu Uyển đánh xe bò tới: "Lên xe."
Hai người vội vàng leo lên xe.
Xe nhanh chóng đi từ trong thôn qua đầu thôn, Quý Thu Uyển kéo dây cương, xe dừng lại trước anh ba đang cõng ông Tô chạy nhanh: “Chú bat"
Trưởng thôn và bác sĩ Lưu nhảy xuống xe, cùng đưa người lên.
Anh cả ôm chăn chạy không nhanh, các thanh niên trong thôn thấy vậy tự động nhận chăn trong tay anh cả và đưa tới.
Mấy người nhận lấy chăn đệm, để ở dưới người ông Tô, bác sĩ Lưu bắt mạch, sau đó lắc đầu, nói với Quý Thu Uyển: "Đi thôi, trực tiếp đến bệnh viện thị trấn."
Quý Thu Uyển vốn không ôm hy vọng gì với bác sĩ Lưu, gật đầu, phân phó anh ba: "Nhanh lên, chú ở trên xe trông ba chị."
"Thím Thu." Chàng trai đưa đồ kêu lên: "Lúc cháu tới, nghe người ta nói bà Tô ngất."
Quý Thu Uyển ngẩn ra, nhất thời không biết có nên trở về đi đón người đến bệnh viện cùng không.
Bác sĩ Lưu: "Ông Tô không thể kéo dài thêm!"
Trưởng thôn nhảy xuống xe: "Em lái xe đi trước, anh đi qua xem, nghiêm trọng thì anh đánh xe đưa thím qua.”
"Cảm ơn." Quý Thu Uyển khẽ gật đầu, hất roi dài, kêu "Giá", chạy tới trong trấn.
Trưởng thôn chạy đến nhà họ Tô, bà Tô đã tỉnh dậy, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ bù xù ở một bên đầu vai gò má, người ngồi dưới đất ngơ ngác, không nói một lời, cũng không biết đang suy nghĩ gì?
Nhìn vô định làm cho lòng người chua xoát mà muốn rơi nước mắt.
Trưởng thôn khẽ thở phào nhẹ nhõm, phất phất tay với mọi người: "Được rồi, đừng túm tụm ở đây, mau làm việc đi, đừng để cho đội trưởng các ông, các bà trừ điểm công."
Mọi người gật đầu, yên lặng lui ra khỏi sân nhà họ Tô, cầm công cụ đi ra ruộng.
"Thư đâu?" Trên đường chạy tới, trưởng thôn đã nghe thanh niên đưa đồ nói chuyện đã xảy ra, nên nói với anh cả cà thọt chân trước mà chạy trở lại: 'Cho anh xem."
"Ở trong tay mẹ em." Vợ anh hai chỉ lá thư bà Tô nắm trong tay: "Đây!"
"Thím." Trưởng thôn đứng ở trước người bà Tô, kêu: "Cho cháu xem thư?”
Bà Tô không chớp mắt, giống như không nghe thấy.
"Em gái bị bệnh tim." trưởng thôn nói: "Kiến Nghiệp xảy ra chuyện, em ấy thì sao?"
Bà Tô siết thư trong tay đột nhiên căng thẳng, bất chấp bi thương, vội vàng xoa thư để dưới đất.
Trưởng thôn đứng dậy, đứng ở bên cạnh bà Tô, thò đầu nhìn, hồi lâu sau không khỏi ngạc nhiên nói: "Em gái tái hôn?”
"Tái hôn!" Mọi người đồng loạt hơi sửng sốt.
Vợ anh hai thì ngu ngốc nói: "Nhanh vậy!"
Bà Tô nhịn bi thương trong lòng, cẩn thận đọc từ đầu tới cuối thư, không sai, con gái viết rõ ràng ở trong thư. Cô dẫn theo Tiểu Hắc Đản và con của anh cả Kiến Nghiệp, Lâm Niệm Doanh, gả cho một người trong quân cũng có hai đứa con, là sĩ quan trẻ tuổi tên Triệu Khác.
Cuối thư còn nhắc tới một công việc ở hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, nói công việc này là Triệu Khác tranh thủ được ở chỗ đội hậu cần, hai suất lúc trước kia là người ta trợ giúp đồn cảnh sát phá án đổi lấy.
Bà Tô nhặt phong thư trên đất lên, mở ra, bên trong còn có một trang giấy nữa, rút ra nhìn, đang là danh sách công việc ở hợp tác xã cung ứng và tiếp thị ở trấn trên.
Vợ anh hai nghiêng đầu nhìn, kêu lên: "Em gái sẽ không tự bán mình vì ba việc làm này chứ?”
"Nói linh tinh gì đấy!" Trưởng thôn trừng mắt, trách mắng: 'Để chú hai bán cô đi, xem có thể đổi được việc làm không?"
"Em nào có thể so được với em gái? Em ấy dễ nhìn biết bao!"