[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 166 - Chương 166: Nhận Thư (3)

Chương 166: Nhận thư (3) Chương 166: Nhận thư (3)Chương 166: Nhận thư (3)

Sáng sớm hôm sau, anh tư xin nghỉ ở đội sản xuất, mang hộ khẩu, danh sách công việc, giấy chứng nhận đại đội cấp đến công binh xưởng.

Quý Thu Uyển giao bát đũa cho vợ anh hai rửa, trở về nhà thay quần áo khác, chào ông Tô, bà Tô, rồi xách cái túi nhỏ ra cửa, đến nhà Đại Hải.

Triệu Tú Tú chờ ở đầu đường từ rất sớm.

Quý Thu Uyển nhìn sau lưng Triệu Tú Tú: "Bình Bình đâu?"

Nụ cười trên mặt Triệu Tú Tú cứng đờ: "Thím Quý, hôm nay là sắp xếp việc cho cháu.”

"Sắp xếp việc cho cháu cũng không làm trễ nãi thím mang nó đến trung học cơ Sở, tìm một giáo viên dạy bổ túc." Tiểu học và trung học lại cách nhau không xa.

"Nó, nó không tới được, vừa rồi trên người ba cháu vô cùng đau đớn, không có ai ở bên cạnh."

Quý Thu Uyển hơi nhíu mày: "Mẹ cháu không thể trông nom?”

"Mẹ cháu không thể di chuyển ba cháu."

"Được rồi." Đụng phải một nhà khó hiểu như vậy, Quý Thu Uyển có lòng muốn giúp cũng có hơi phiền: "Đi thôi."

nÀI"

"Giấy chứng nhận các thứ đủ chưa?"

Triệu Tú Tú võ võ túi: "Đều đủ ạ."...

Hai người sắp xếp việc xong, vừa mang theo túi quần áo rời thôn, thì nhà họ Tô nhận được một túi thực phẩm dinh dưỡng và một phong thư hỏa tốc khác.

Túi thực phẩm dinh dưỡng này vốn gửi cùng hai việc làm trước đó, chẳng qua là thực phẩm dinh dưỡng gửi thường, danh sách công việc gửi hỏa tốc, cho nên lệch hai, ba ngày, đến nơi cùng thư hỏa tốc ở trong huyện sau đó.

Quý Thu Uyển đưa thư cho ông Tô, cầm kéo vừa cẩn thận tháo túi vải, vừa cười nói với bà Tô: "Chú tư không có lộc ăn, mẹ xem, nếu chú ấy đi muộn chút, không phải sẽ ăn được những thứ em gái gửi à...'

"Ùm" một tiếng, ông Tô mở thư ra, rồi chợt ngã từ trên giường đất xuống, thở hổn hển tại chỗ.

Bà Tô sợ hãi, cổ họng khùng khục vang dội, nhưng không kêu ra lời.

Quý Thu Uyển đột nhiên cắn đầu lưỡi, lên tiếng kêu lên với bên ngoài: "Tô Thanh..."

Giọng the thé đến mức lạc giọng.

Anh cả sợ hãi, run run, buông đòn gánh nước xuống, chân khập khiễng xông vào: "Sao? Sao? Sao..."

Quý Thu Uyển run tay, đỡ ông Tô dậy, ngẩng đầu thấy chồng đứng ngốc ở cửa thì không khỏi hét: "Còn không qua đây cõng ba đến bệnh viện."

"A a..." Anh cả đã không nghĩ được gì, đầu óc trống rỗng, Quý Thu Uyển chỉ thị anh cả hành động.

Vào lúc này, bà Tô cũng lấy lại tinh thần, vừa gọi anh hai, anh ba ở ngoài, vừa xuống giường đất, giật lấy lá thư ông Tô nắm không buông ra xem.

Năm xưa lúc Lưu Anh ở nhà dưỡng bệnh, bà ấy đã dạy bà Tô học chữ, sau đó giải phóng, trong thôn mở lớp xoá nạn mù chữ, bà Tô cũng học hai tháng, nên cũng biết chữ .

Bà Tô cầm thư, nhìn chằm chặp chữ trên đó, cái gì gọi là "Kiến Nghiệp hy sinh”? Kiến Nghiệp! Kiến Nghiệp nào, Kiến Nghiệp nào...

Trong lòng bà Tô không muốn thừa nhận, đây là chữ viết của đứa trẻ mình nuôi từ nhỏ đến lớn, nhưng nước mắt ào ào rơi xuống, đau lòng đến mức không thể hô hấp. Anh hai không có ở đây, đang dẫn người lên núi.

Anh ba và mấy người vợ ào ào xông vào, ba chân bốn cẳng mang ông Tô ra ngoài. Anh ba cõng chạy đến cửa thôn, Quý Thu Uyển vọt tới chỗ đại đội mượn xe bò.

Anh cả vội vàng ôm chăn trong nhà, khập khiễng đuổi theo.

Vợ anh hai thấy vậy, vội vàng tới cầm tiên cho bà Tô, kết quả vừa vào nhà, chỉ thấy bà cụ cầm thư, run như cái sàng, như khóc trong im hơi lặng tiếng, nhưng lệ rơi đầy mặt.

"Mẹ!" Vợ anh hai sợ hết hồn: "Mẹ sao vậy? Là em gái xảy ra chuyện sao..."

Ánh mắt quét qua trong hàng chữ thư, vợ anh hai không nói ra lời, hồi lâu mới như mộng du: "Hy, hy sinh!"

Là sao?

"Chát!" Vợ anh hai tát mình một cái, sau đó sờ mặt, lẩm bẩm câu: "Đau! Không nằm mơ!"

Bà Tô cũng không lừa mình dối người được, trước mắt tối sâm, ngã xuống.

Vợ anh hai sợ hãi, vội vàng ôm lấy người, lên tiếng kêu to: "Người đâu! Người đâu! Mẹ tôi ngất rồi, Kiến Nghiệp hy sinh, Kiến Nghiệp hy sinh..."

Nông thôn rất ít khi cần gửi thư, càng rất ít người nhận được phong thư, túi đồ từ bên ngoài.

Lâm Kiến Nghiệp đi lính, trước kia cứ ba, năm tháng một lần gửi thư, gửi đồ về.

Nhưng không đầy mấy ngày, người đưa thư đã chạy hai chuyến đến nhà ông Tô, hai phong thư mỏng mấy ngày trước mang tới hai danh sách công việc, hôm nay đầy cả một túi đồ, khiến tất cả mọi người càng tò mò.

Giờ phút này là sau cơm trưa, tiếng chuông làm việc còn chưa vang lên, mọi người lặng lẽ chú ý tới nhà họ Tô, suy đoán lúc này gửi đồ gì tới? Kết quả, đầu tiên là anh ba Tô cõng ông Tô vọt ra ngoài, tiếp đó vợ anh cả cũng chạy thật nhanh về phía đại đội.

Mọi người kinh ngạc trong lòng: Xảy ra chuyện!

Suy nghĩ này hiện ra rõ ràng, còn chưa mờ đi đã nghe thấy vợ anh hai gào lên ở bên trong sân nhà họ Tô: Kiến Nghiệp hy sinh!

"Maul" Các ông già, bà lão đồng loạt đẩy con cháu nhà mình: "Mau đi qua nhìn xem, bà Tô/bác Tô con đừng xảy ra chuyện theo."
Bình Luận (0)
Comment