Chương 176: Tư tưởng của Triệu Cẩn (2)
Chương 176: Tư tưởng của Triệu Cẩn (2)Chương 176: Tư tưởng của Triệu Cẩn (2)
Tiểu Hắc Đản duỗi tay sờ mũi, lập tức ấm ức nói với Tô Mai: '"Đaul"
Tiểu Du nước mắt lưng tròng chỉ chỉ Tiểu Hắc Đản, tố cáo với Tô Mai: "Đánh!"
Dứt lời tự sờ sờ cái mông nhỏ của mình.
"Oa...' Tiểu Hắc Đản khoanh tay, khóc ròng nói: "Mặt con chảy máu rồi."
"Hu...' Tiểu Du che mông lại, khóc lóc theo nói: "Đaul"
Tô Mai: ”....
Xin lỗi, cô có chút thấy buồn cười, làm sao bây giờ?
"Thím." Lâm Niệm Doanh thấy ồn ào, từ trong phòng chạy hỏi: "Các em ấy làm sao vậy? Đánh nhau sao?”
Tô Mai cầm áo khoác lên mặc vào, vừa cầm quần áo và hai đứa bé, vừa "ừm" một tiếng.
"Anh của anh tới rồi." Tiểu Hắc Đản hít hít mũi, hung dữ nói với Tiểu Du: "em chờ bị đánh đi!"
"AnhI" Tiểu Du sửng sốt, nhanh chóng bò đến mép giường, thò cẳng chân muốn xuống giường, cậu bé cũng có anh trai, ai sợ ail
Tuy rằng vẫn chưa thể hiện ra ngoài, nhưng trong lòng người ta rất rõ ràng, Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản rất thân, cậu bé đi tìm anh trai mình giúp đỡ.
Tiểu Hắc Đản thấy cậu bé như vậy, cho rằng sợ, cái cằm nhỏ hếch lên, hừ giọng nói: "Dọa đi, xem lần sau em còn dám bắt nạt anh hay không!"
Lâm Niệm Doanh vén rèm đi vào, Tiểu Du sợ tới mức co rụt đầu lại, nhanh chóng bò tới giữa giường: "Dì, dì, đánh!"
"Anh hai tới đây chơi với con đó." Tô Mai lấy quần áo, duỗi tay bế cậu bé, hai ba động tác đã mặc xong cho cậu bé, đi vớ vào chân, đặt xuống mặt đất: 'được rồi, đi ra ngoài chơi với anh hai đi."
"Đi." Lâm Niệm Doanh duỗi tay: "Anh dẫn em đi xem con nhím”"
"Không không..." Tiểu Du trốn tránh tay cậu bé, xoay người lảo đảo bò ra ngoài.
Lâm Niệm Doanh vừa muốn đi theo.
"Anh." Tiểu Hắc Đản gọi cậu bé lại, chỉ lên mặt nói: "Anh xem, anh xem, em ấy cào, đã chảy máu rồi, anh giúp em đánh em ấy."
Tiểu Du ở ngoài nghe được thì quýnh lên, chân trái vướng chân phải, bộp' một tiếng ngã quỳ rạp trên mặt đất: 'oa" một tiếng, bật khóc: "Hắc, hư, Hắc, hư..."
"Ha ha..." Tiểu Hắc Đản xoa eo, dậm chân trên giường mừng rỡ: "Đáng đời! Đáng đời! Tự mình ngã còn trách anh, em mới hư đấy!"
Tô Mai: "....
Buổi sáng, thật náo nhiệt!
Lâm Niệm Doanh chạy ra bế Tiểu Du dỗ dành.
Tô Mai túm lấy Tiểu Hắc Đản, mặc quần áo đi vớ cho cậu bé xong, bế ra ngoài, dùng khăn vải cẩn thận lau mặt cho cậu bé.
Tiểu Hắc Đản lo lắng nói: "Mẹ, có phải sau này con sẽ xấu không?"
Tô Mai cẩn thận xem xét khuôn mặt nhỏ của Tiểu Hắc Đản, tuy rằng mắt rất sáng, răng rất trắng, nhưng... Thật sự chưa nói tới đẹp.
"Không đâu, hai ngày nữa là ổn." Tô Mai cất khăn vải, trấn an vỗ võ vai cậu bé, cầm cốc đựng bàn chải đánh răng cho cậu bé.
Vòi nước không cao, cậu bé nhón chân là có thể với tới.
Cậu bé tự lấy nửa cốc nước, ngậm một ngụm, nước suối có chút lạnh, Tô Mai cầm phích nước nóng tới cho cậu bé có chút nước ấm, ôm cái cốc, cậu bé tự lấy bàn chải đánh răng. Tô Mai vén tay áo lên, nhanh chóng rửa mặt, múc gáo nước đặt ở một bên, vo gạo cho vào nồi.
Lâm Niệm Doanh bế Tiểu Du vào phòng, cậu bé vừa thấy Triệu Cẩn ngồi dựa ở đầu giường đọc sách, chỉ ra bên ngoài tố cáo: "Đánh!"
Triệu Cẩn lạnh nhạt ngó cậu bé một cái, tâm mắt lại quay về trên quyển sách.
"Đánh, đánh." Tiểu Du cho rằng cậu ấy không hiểu, vội la lên: "Hắc, đánh... Em."
Triệu Cẩn siết chặt trang sách trong tay, bực bội 'sột soạt' lật một trang, cưỡng ép sự thô bạo và ghét bỏ trong lòng, lạnh lùng nói: "Niệm Doanh, em bế nó đi ra ngoài!"
Tiểu Du sợ tới mức co rụt lại, trong sự luống cuống ngây người, khóc lóc nói: "Dì, hu... Muốn dì..."
Tô Mai cho thêm củi vào trong lò, đi tới đón cậu bé, bế đung đưa: 'Được rồi được rồi, không khóc, dì bế Tiểu Du đi rửa mặt được không?"
Tiểu Du nghẹn ngào một tiếng, chỉ vào Triệu Cẩn to gan nói: "Xấu!"
Tô Mai sửng sốt, nhìn về phía Triệu Cẩn, chàng trai nhỏ mặt, cả người là áp suất thấp.
Tô Mai kinh ngạc nhướng mày, nhìn về phía Lâm Niệm Doanh: "Anh ấy sao?"
Tâm tư của Lâm Niệm Doanh tương đối mãn cảm, cậu bé hơi cảm thấy Triệu Cẩn không thích Tiểu Du, cũng chưa từng thấy cậu ấy bế Tiểu Du, dỗ dành, trêu chọc.
Lúc trước cho rằng cậu ấy bị thương ờ chân, tâm trạng không tốt.
Bây giờ thấy dường như không phải, Tiểu Hắc Đản đi đến trước mặt cậu ấy, cậu ấy vẫn có thể bày ra khuôn mặt tươi cười, nhìn thấy Tiểu Du cậu ấy không quay đầu đi, thì cũng là trực tiếp làm lơ.
Nhưng đây chỉ là cậu bé cảm thấy, khó có thể nói, Lâm Niệm Doanh lắc lắc đầu. Tô Mai bế Tiểu Du đi mấy bước vào trong, duỗi tay sờ lên trên trán Triệu Cẩn, trán không nóng, nhiệt độ bình thường. "Là đâu chân sao?" Tô Mai suy đoán. "Con không sao" Triệu Cẩn lắc lắc đầu, mạnh mẽ cười nói: "Câu chuyện trong quyển sách này khiến người đọc không thoải mái." é Sắt thép được tạo ra như thế nào )